“Một trăm won có thể giúp cho ta uống một bát canh tương lớn. Ta đã không ăn cơm hai ngày qua rồi.”
Cách hoá trang tinh tế của đoàn làm phim khiến nam diễn viên đóng vai người vô gia cư trông thực sự hốc hác, như thể hắn đã mấy ngày không được ăn uống đầy đủ.
“Mặc dù ta chỉ kiếm được ba trăm won trong hai ngày nhưng ta nghĩ ngươi sẽ cần nó hơn ta.”
Màn trời chiếu đất khiến nữ nhân vô gia cư rõ ràng gặp vấn đề về thể chất. Nhưng dù vậy, nàng vẫn hai tay run rẩy lấy ra một trăm won từ trong túi, đặt vào tay của nam diễn viên.
“Bây giờ nó có thể giúp ngươi có tâm trạng tốt.”
Giọng điệu của nữ nhân rất chân thành: “Tất cả rồi sẽ khá hơn. Ngươi hãy tin tưởng ta.”
Mắt của diễn viên đóng vai kẻ lang thang chợt ửng đỏ.
Ở hiện trường không ai có thể đồng cảm với nữ nhân vô gia cư hơn hắn. Ăn xin lâu như vậy, bất luận hắn có bịa ra câu chuyện đau khổ đến đâu thì sự thờ ơ trong mắt những người đó vẫn không bao giờ thay đổi.
Mặc dù chỉ là diễn kịch nhưng hắn vẫn cảm thấy tim mình đau nhói.
Sau khi nhận một trăm won từ đối phương, diễn viên rất nghiêm túc đưa ra một lời hứa với nữ nhân vô gia cư: “Ngươi có khó khăn gì, ta có thể giúp cho ngươi.”
Chủ đề đột nhiên thay đổi khiến nữ nhân có chút không hiểu.
Suy nghĩ rất lâu, nàng nhìn khuôn mặt hốc hác, xanh xao của nam diễn viên rồi nói: “Ngươi cứ sống tốt là được, ta không cần ngươi giúp ta.”
Một người, hai người, ba người.
Dưới ánh mắt không thể tin được của đoàn làm phim và Tống Tử Tinh, diễn viên đóng vai kẻ vô gia cư chỉ trong một tiếng ngắn ngủi đã xin được ba nghìn sáu trăm won.
Những người bố thí cho hắn là những người như thế nào?
Đều giống hắn, là những người lao động tầng dưới chót hoặc những người ăn xin.
Thậm chí còn có một vài nữ nhân đứng đường và một nam nhân giống thành viên xã hội đen. Mặc dù nam nhân đó miệng cứ xổ những lời lẽ tục tĩu, thái độ vô cùng hùng hổ nhưng sau khi nghe nam diễn viên kể lể xong, hắn vẫn vứt xuống mấy tờ tiền mặt.
Tiết mục kết thúc.
Tất cả thành viên của đoàn làm phim đều im lặng. Diễn viên đóng vai kẻ vô gia cư thậm chí không dựa theo kịch bản đã được chuẩn bị từ trước, đưa những món quà ra.
“Ta cảm thấy mình đã lừa gạt sự thiện lương của bọn hắn. Những món quà này đối với bọn hắn không hề có tác dụng giúp đỡ nào cả.”
Đây là lý do từ chối mà nam diễn viên đã đưa ra.
Đạo diễn cũng không phản đối.
Đương nhiên, Tống Tử Tinh vẫn luôn chú ý đến diễn biến của sự việc đã thua Tô Bình Nam.
“Vì sao lại như vậy?”
“Vì sao những người lương thiện lại không nhận được sự báo đáp của thế giới này, ngược lại những người lạnh lùng thì nhận được nhiều của cải như thế?”
Tống Tử Tinh nhìn Tô Bình Nam.
“Bởi vì tiền sạch trên thế giới này rất khó kiếm. Đằng sau những món tiền lớn đều ẩn chứa tội ác. Bản chất của thế giới này là luật rừng. Bọn hắn không thích hợp mà thôi.”
Nam nhân nghiêm túc đưa ra câu trả lời.
“Vậy ngươi có nhiều tiền như vậy cũng ẩn giấu tội ác sao?”
Tống Tử Tinh hỏi lại.
“Ta quen thuộc với các quy tắc của thế giới và bản chất con người, vì vậy ta có được tiền bạc.”
Tô Bình Nam mỉm cười, không trực tiếp trả lời.
“Nếu ngươi cho rằng thế giới này là rừng rậm, như vậy chẳng may ngươi gặp phải người mạnh hơn ngươi săn đuổi ngươi thì ngươi sẽ làm thế nào?”
Nữ hài hỏi.
“Lật đổ quy tắc, tìm ra nhược điểm.”
Tô Bình Nam nhìn đồng hồ, nói một câu mà nữ hài không hiểu: “Giống như chuyện mà ta đang làm bây giờ.”
Buổi tối hôm nay không tệ.
Bầu trời đêm lấm tấm những ngôi sao và mặt trăng giống như một tấm màn che.
Tống Tử Tinh nhìn thấy một đoàn xe hơn chục chiếc ô tô sang trọng chạy vào tầm mắt của nàng. Nàng biết ở khu vực thường dân sinh sống này, không ai khác có nhiều tài sản như vậy, ngoại trừ nam nhân trước mặt nàng.
Quả nhiên giống như nàng phỏng đoán, những chiếc xe ô tô sang trọng màu đen lần lượt dừng lại trước mặt hai người. Những nam nhân mặc vest đen bước xuống xe, cúi chào nam nhân trước mặt mình một cách cung kính.
Cảnh tượng trước mắt khiến nữ hài cắn môi. Bởi vì nàng biết rõ đây là khoảng thời gian cuối cùng nàng ở chung với nam nhân trước mặt.
Nàng chưa từng yêu đương, càng không hiểu làm thế nào để theo đuổi một nam nhân.
Nhưng nàng hiểu Tô Bình Nam.
Hiểu được sự cô đơn của hắn, cũng như hiểu được sự lạnh lùng của hắn.
Mặc dù suốt cả buổi tối, nam nhân đều mỉm cười, nhưng điều này vẫn không che giấu được sự lạnh lùng khiến người ta vĩnh viễn tránh xa ngàn dặm của hắn. Hiện tại, nàng đã thua cược, chẳng khác nào thua luôn tất cả cơ hội phát triển tiếp với nam nhân. Nhất thời, nội tâm phức tạp khiến cho nàng trở nên im lặng.
“Ta sẽ đưa băng gốc cho ngươi. Ngươi hãy đồng ý với ta sẽ đối xử tốt với Đảm Tiểu Quỷ.”
Mãi lâu sau, Tống Tử Tinh rốt cuộc lấy hết can đảm hỏi câu hỏi trong lòng mình: “Ta nghĩ đời này ta sẽ không quên được ngươi, nhưng ít nhất ngươi cũng nên cho ta biết ngươi tên gì được không?”
Không trả lời, nam nhân chỉ lịch sự vẫy tay, sau đó bước lên xe dưới sự bảo vệ của những hán tử mặc vest đen.
Không lời tạm biệt.
Đoàn xe rất nhanh biến mất trong tầm mắt của nữ hài.
…
“Nha đầu chết tiệt kia, ta thất tình rồi. Ta đã nghĩ hết cách mà không biết được tên của đối phương. Ngươi hãy ra ngoài uống với ta một ly.”
Nữ hài ngơ ngác đứng im thật lâu, sau đó bấm số điện thoại của bạn thân.
"Nói đùa cái gì thế, ngươi là nữ thần băng giá của bộ phận truyền thông chúng ta, không ai có thể với tới mà.”
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói kinh ngạc: “Nam nhân nào có thể từ chối chiếc eo thon và đôi chân dài của ngươi thế? Mắt hắn bị mù à?”
“Lão nương ta mời khách, không say không về.”
Tống Tử Tinh vẫn nhìn theo hướng đoàn xe rời đi, cúp điện thoại.