Con người luôn có giác quan thứ sáu.
Mặc dù buổi hiến tế tiến hành rất thuận lợi, mặc dù đây là ngày sinh nhật của thần linh mỗi năm một lần của giáo hội Vĩnh Sinh, nhưng trong lòng Phác nữ sĩ vẫn tràn ngập bất an.
Điều này khiến cho tinh thần của nàng không yên.
“Thế nào?”
Nghi thức cầu nguyện còn chưa bắt đầu, Thôi Thái Mẫn đã thay trang phục giáo sĩ màu đen trắng bước đến bên cạnh Phác nữ sĩ, lo lắng hỏi một câu.
“Ta không biết vì sao, ta luôn cảm thấy có chuyện gì kinh khủng lắm sắp phát sinh.”
Phác nữ sĩ ngẩng đầu nhìn giáo phụ, sắc mặt dưới ánh đèn lờ mờ có chút tái nhợt.
“Ngươi đang lo lắng chuyện gì?”
Thôi Thái Mẫn cau mày: “Đám dân chúng biểu tình đã được sơ tán, một số phóng viên chán sống cũng đã bị xử lý. Phiếu bầu của ngươi không bị ảnh hưởng, ngươi đừng để trong lòng.”
“Không phải những thứ này.”
Phác nữ sĩ lắc đầu: “Giáo phụ, ngươi không cảm thấy biểu hiện của tập đoàn Kim Môn có chút kỳ quái sao? Bọn hắn gần như không có bất kỳ kháng cự nào. Dù sao, chúng ta muốn nuốt trọn tập đoàn Kim Môn. Cắt đứt tài lộ của người chẳng khác nào giết ba mẹ của người ta. Tại sao đám dân liều mạng đó lại không có phản ứng chứ?”
“Trước quyền lực, lực lượng của bọn hắn không chịu nổi một kích.”
Thôi Thái Mẫn nhẹ nhàng vuốt mái tóc ngắn của Phác nữ sĩ: “Bọn hắn không phản kháng, chúng ta sẽ cho bọn hắn một con đường sống. Hiển nhiên bọn hắn đều là người thông minh.”
“Đừng suy nghĩ nhiều, chuẩn bị cầu nguyện đi.”
Thôi Thái Mẫn nhìn thành viên của giáo hội dần dần tiến vào, lập tức bước lên đài cao.
…
Cùng một thời gian.
Một chiếc xe buýt của đại lý du lịch Hỏa Tinh đậu dưới lầu tòa nhà Lợi Thái.
Mấy chục nam nhân ăn mặc như khách du lịch bước xuống xe, những người này mặc dù quần áo khác nhau nhưng ánh mắt lạnh lùng đến mức khiến người ta ớn lạnh.
“Thay trang phục, chúng ta là quân nhân, là quân nhân bị bọn hắn vứt bỏ, cho nên chúng ta phải dùng trang phục quân nhân để kết thúc mọi thứ.”
Nam nhân dẫn đầu đưa ra mệnh lệnh thứ nhất.
Dưới bóng đêm, chỉ trong một phút ngắn ngủi, những du khách này đã biến thành quân nhân được trang bị vũ trang đầy đủ.
“Bây giờ là mười một giờ ba mươi lăm. Tốt nhất nên kết thúc chuyện này trong mười lăm phút nữa.”
Nam nhân dẫn đầu nhìn đồng hồ: “Theo thông tin chúng ta nhận được, trong tòa nhà này hẳn phải có một trăm ba mươi lăm người, bao gồm cả nhân viên an ninh. Tất cả bọn hắn sẽ bị giết không thương tiếc.”
“Duy trì đội hình tấn công ba ba.”
“Hành động.”
Vụ thảm sát gây chấn động thế giới cuối cùng đã bắt đầu.
Thái thúc vừa mới nuốt miếng cơm cuối cùng do vợ nấu sau khi đã tuần tra một vòng.
“Đi ngủ thôi.”
Lão đầu tử nhàn nhã duỗi lưng, rồi động tác khựng lại vì quá bất ngờ.
Bởi vì không biết từ lúc nào, mười mấy người lính mặc quân phục đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Cánh cửa vốn đã được hắn khóa chặt đã bị đám người kia mở ra. Gió đêm thổi vào tòa nhà khiến Thái thúc rùng mình một cái.
“Các ngươi là ai?”
Thái thúc đứng dậy: “Tại sao các ngươi lại…”
Pằng.
Một tiếng súng trầm muộn vang lên khiến Thái thúc ngã ngửa xuống đất.
Máu rỉ ra từ trán Thái thúc nhanh chóng biến mặt đất vốn bằng phẳng trở nên đỏ sậm.
“Đội 1 đội 2 chiếm thang máy, nhanh chóng giết tới tầng cao nhất. Đội 3 đội 4 đội 5 bắt đầu dọn dẹp cầu thang thoát hiểm. Tay bắn tỉa phụ trách yểm hộ. Đội 6 chịu trách nhiệm tắt nguồn điện.” Đội đặc chiến 684 là đội quân được thành lập để ám sát, cho nên bọn hắn đã lên kế hoạch đánh bất ngờ một cách hoàn mỹ sau khi có được thông tin về tòa nhà.
Sau khi thực hiện một loạt động tác chiến đấu, Hàn Nhân Thực chậm rãi bước về phía thang máy.
“Là ai?”
Mấy hán tử thân hình to con canh giữ thang máy tầng 3 đang hút thuốc lá. Từ vẻ mặt nhàm chán của bọn hắn có thể nhìn ra được đám người này đang lười biếng.
Tuy nhiên, nhiều năm huấn luyện đặc biệt khiến bọn hắn cảnh giác hơn người thường. Khi nghe thấy tiếng động ở đầu cầu thang, bọn hắn lập tức lên tiếng quát hỏi.
Đáp lại bọn hắn là tiếng súng trầm thấp.
Pằng pằng pằng!
Mấy hán tử ngã xuống đất.
Không có bất kỳ lời nói nhảm nào, cũng không có thêm hành động thừa thãi nào khác.
Đồ sát.
Từ lúc đội đặc chiến 684 tiến vào tòa nhà này, bọn hắn đã biến thành cỗ máy giết chóc.
“Tất cả lối ra đã bị khống chế, có thể thoải mái dọn dẹp.”
Hàn Nhân Thực hạ lệnh tấn công.
Từ lúc câu nói này vừa ra khỏi miệng, tòa nhà Lợi Thái đã biến thành một lò sát sinh.
…
“Thần có nhân từ cũng không rộng lượng với tội nhân của hắn. Chúng ta sẽ dùng tấm lòng đạo đức nhất để ca ngợi sự cao cả của thần linh.”
Phác nữ sĩ quỳ trước chân dung thần linh to lớn, hai tay khoanh trước ngực, miệng khẽ mấp máy, thầm niệm những từ ngữ mà nàng vô cùng quen thuộc. Tuy nhiên, nghi thức trang nghiêm quỷ dị vẫn không giúp tâm trạng của nàng bình tĩnh lại. Sự bất an và sợ hãi trong lòng ngược lại càng lúc càng nặng.
“Ta muốn rời đi.”
Phác nữ sĩ ở thời không khác được coi là con của thiên mệnh. Khi đứng trước nguy cơ sinh tử, giác quan thứ sáu mãnh liệt của nàng nói cho nàng biết nàng nhất định phải rời đi.
Không thể chịu được sự sợ hãi trong lòng, nữ nhân rốt cuộc đứng dậy.
“Chuyện gì vậy?”
Thôi Thái Mẫn cau mày, biểu hiện ít nhiều có chút khó coi.
Rời đi trong khoảng thời gian này sẽ khiến cho những người khác cho rằng đây là biểu hiện bất mãn của Phác nữ sĩ đối với hắn, đối với giáo hội Vĩnh Sinh. Hậu quả gây ra sẽ rất nghiêm trọng.
“Bởi vì ta cảm thấy ta sắp hít thở không thông.”
Phác nữ sĩ cung kính trả lời: “Hy vọng giáo phụ có thể cho ta rời đi.”
Thôi Thái Mẫn còn chưa kịp trả lời, cánh cửa bằng kim loại nặng mà giáo hội Vĩnh Sĩ đã bỏ ra rất nhiều tiền xây dựng nên trên tầng cao nhất bỗng ầm ầm sụp đổ. Trước ánh mắt kinh hãi của tất cả các đại nhân vật, mấy chục quân nhân xuất hiện trong tầm mắt của bọn hắn.
Dưới ánh đèn lờ mờ của miếu thờ, bóng của những người này kéo thật dài.