Sau khi phóng viên hỏi vấn đề tập đoàn Cẩm Tú thu lợi nhuận từ ngành hậu cần như thế nào, Tô Định Bắc đưa ra câu trả lời.
"Là doanh nghiệp Hạ quốc, tất nhiên phải báo đáp xã hội."
Giọng nói trong trẻo của nữ hài vang vọng khắp không gian hội trường: "Hiện tại là thời kỳ tốt nhất, nhưng doanh nghiệp trên toàn Hạ quốc chúng ta không thể phát triển, phần lớn nguyên nhân là do chi phí hậu cần quá cao. Tạo dựng mắt xích ngành hậu cần giúp giảm chi phí cho Hạ quốc nói chung và Thiên Nam nói riêng mới là chuyện chúng ta cần phải suy nghĩ."
Tập đoàn Cẩm Tú phát triển nhiều năm như vậy, lần đầu tiên hô khẩu hiệu của mình trước truyền thông.
"Cẩm Tú không phải Cẩm Tú ở Thiên Nam, cũng không phải Cẩm Tú ở Hạ quốc, mà là Cẩm Tú trên toàn thế giới."
…
Tiểu Hồng Bào kiếm tiền kiểu gì?
Đây là nghi vấn của vô số người, nhưng không có ai biết đáp án.
Thương nhân không phải nhà từ thiện, tập đoàn Cẩm Tú cũng không phải tổ chức từ thiện. Mặc dù Tô Định Bắc nói rất sang, đàng hoàng đứng đắn, nhưng trong giới thương nghiệp cao cấp Thiên Nam không có ai tin lời giải thích này.
Bao gồm cả An mập, con cá sấu lớn tự cho là mình hiểu Tô Bình Nam nhất cũng lộ vẻ ngơ ngác.
Hắn đã yêu cầu đoàn đội chuyên nghiệp nhất và nhà kinh tế học cao cấp nhất phân tích một loạt kế hoạch mà tập đoàn Cẩm Tú công bố, nhưng kết luận mọi người đưa ra là kế hoạch này có hiệu quả cực kỳ rõ rệt trong việc thúc đẩy nền kinh tế Thiên Nam và khu vực Hoa Bắc, nhưng lợi nhuận không tỉ lệ thuận với tiền vốn và đầu tư.
"Trừ khi cả Hạ quốc mỗi ngày đều có người cách ba mươi phút gửi hàng một lần, nếu không thì dự án đầu tư này có thể hồi vốn trong vòng ba mươi năm đã là may mắn lắm rồi."
Đây là lời đáp của một chuyên gia quyền lực thường lộ diện trên các diễn đàn kinh tế Hạ quốc.
"Không thể nào!"
Không phải An mập không tin phân tích của chuyên gia, mà là hắn tin tưởng khứu giác kinh người và thiên phú hơn người trong lĩnh vực kinh doanh của Tiểu Hồng Bào hơn là cái nhìn của chuyên gia.
"Tiểu Hồng Bào chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn. Cho dù để ủng hộ ông chủ Lưu, hắn cũng không chi mạnh tay như vậy."
Lần đầu tiên An mập có cảm giác thất bại.
Bởi vì hắn đã nghĩ nát óc cũng không nhìn ra tập đoàn Cẩm Tú đầu tư như vậy rốt cuộc mục đích thật sự là gì.
…
"Nhị ca, nếu hoàn thành mục tiêu ngươi nói thì 3,2 tỷ hoàn toàn không đủ."
Trên tầng cao nhất của tòa nhà Cẩm Tú, Tô Định Bắc vừa pha cho Tô Bình Nam trà Lão Bạch mà hắn thích nhất vừa nghiêm túc nói: "Mặc dù kế hoạch này cần rất nhiều năm mới có thể hoàn thành, không cần chiếm dụng quá nhiều dòng tiền, đồng thời có thể nhận được sự tán thành của thượng tầng. Nhưng nhìn từ góc độ thương nghiệp, ta không thấy vụ đầu tư này là một vụ đầu tư tốt."
"Ngươi nghĩ trọng điểm tiếp theo của tập đoàn chúng ta là gì?"
Tô Bình Nam chậm rãi thổi lá trà trôi trên miệng tách trà, mỉm cười hỏi ngược lại.
"Bất động sản..."
Tô Định Bắc trả lời chắc như đinh đóng cột.
"Hiện nay tốc độ phát triển kinh tế Hạ quốc vô cùng kinh người, nhưng vẫn chưa bộc phát tiềm lực thật sự."
"Nói tiếp đi."
Tô Bình Nam gật đầu.
"Trong lúc kinh tế tăng trưởng mạnh, rất nhiều tài chính cần tiêu hóa và có nơi lưu thông. Bất động sản chắc chắn là mảng tốt nhất, có thể thấy điều này từ lịch sử của Nhật Bản và Anh."
Tô Định Bắc trả lời.
"Kế hoạch quảng trường Cẩm Tú của chúng ta vẫn luôn tiến triển, mặc dù tiến độ không quá nhanh nhưng khả năng thu lãi đã bắt đầu hiện rõ trong tập đoàn. Ta dự tính trong hai năm nữa, kế hoạch này sẽ sinh lời, thậm chí có thể vượt qua việc kinh doanh vật liệu đá của chúng ta."
Tô Định Bắc đã trải qua tôi luyện, tất nhiên hiện tại đã có dáng dấp của nữ cường nhân trong thời không kia, điều này khiến Tô Bình Nam cười càng thêm vui vẻ.
"Kinh doanh bất động sản là kinh doanh nhân mạch, là kinh doanh quan hệ."
Tô Bình Nam nói ra bản chất cưỡi ngựa nhận đất của ngành bất động sản Hạ quốc: "Ngành này đúng là trọng điểm tiếp theo, một trọng điểm có thể tạo ra vô số tài phú."
Tuy rằng ở thời không kia, Tô Bình Nam lang bạt giang hồ, nhưng hắn không hề lạ lẫm với cái ngành bất động sản này. Dù sao bất kỳ một người bình thường nào cũng biết sự điên cuồng của ngành bất động sản Hạ quốc sau này.
"Dựa vào kế hoạch hậu cần, bắt đầu từng bước công lược nha môn các nơi?"
Tô Định Bắc càng nghi vấn hơn: "Cái giá này quá lớn, hơn nữa chưa chắc có hiệu quả."
"Đánh người thì phải dùng dùng hai nắm đấm, mà đi bộ cũng cần hai chân."
Tô Bình Nam đưa mắt nhìn máy vi tính trên bàn làm việc của mình, giọng điệu đầy ẩn ý.
"Chúng ta nhất định phải kinh doanh bất động sản, nhưng ngành này chỉ mang đến cho chúng ta lợi nhuận kếch xù. Nhưng nếu có thể sắp xếp ngành hậu cần trên toàn Hạ quốc từ sớm, thì chúng ta sẽ khống chế tương lai."
Nam nhân không am hiểu internet, cũng không nhớ những cơ hội ẩn giấu trong ngành này.
Nhưng hắn biết sơ sơ!
Internet không thể tách rời hậu cần!
Phong cách nhập cuộc của Cẩm Tú luôn bá đạo, bắt đầu từ khoảnh khắc Tô Định Bắc tuyên bố chuyện đầu tư cho ngành hậu cần trong buổi họp báo, Tô Bình Nam không cho phép quốc gia này có thêm một công ty chuyển phát nhanh Tam Thông Nhất Đạt!
…
Sau khi Tô Bình Nam trở về Thiên Đô đã dùng một loạt hành động lớn khiến người ta nhìn không xuể, tuyên bố mình đã trở về.
Nhưng dù vậy, nam nhân vẫn duy trì cuộc sống kín tiếng, không xuất hiện ở những nơi công cộng.
Cho dù là hội nghị báo cáo kinh tế của chính phủ, người tham dự đứng trên bục cũng là Tô Định Bắc.
Cẩm Tú làm ra hành động lớn như vậy, tất nhiên rất nhiều người muốn xác định thật giả.
Vì vậy, không ít nhân vật lớn Thiên Đô bao gồm cả Cố gia và An mập đều muốn mời Tô Bình Nam tới dự bữa tiệc do mình tổ chức, nhưng đều bị hắn uyển chuyển từ chối.
Người đầu tiên nam nhân gặp sau khi trở lại Thiên Đô là Nhiếp Bảo Bảo.