"Các ngươi cảm thấy làm nghề này có kiếm được tiền không?"
Bảo Bảo tỷ nổi tiếng vòng Quảng Đông nhìn gần ba mươi mỹ nữ ở trước mặt mình, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Mấy ngày nay, qua tay của hai người Nhiếp Bảo Bảo và Hồng tỷ, đã có một nhóm đông nữ hài được đưa tới. Những nữ hài này sẽ từ từ cắm rễ trong vòng Quảng Đông và vòng Thịnh Kinh, trở thành một bộ phận của mạng lưới quan hệ.
Nhưng các nàng là ba mươi nữ hài được chọn ra từ tám nghìn nữ hài, bất kể vóc dáng hay khí chất đều xuất sắc nhất.
Ba mươi nữ hài này là tiền cược của Nhiếp Bảo Bảo và Hồng tỷ, cũng là vũ khí mà Cẩm Tú dùng để chinh phục tầng lớp cao nhất Hạ quốc. Hơn nữa, theo kế hoạch của Hồng tỷ, trong số những nữ hài này nàng sẽ bồi dưỡng ra nhân vật nổi tiếng tựa như Lý Sư Sư, Ngư Huyền Cơ.
"Kiếm được."
Các nữ hài đều trả lời rất to, ai nấy đều chỉ mặc áo tắm ba mảnh, thân hình cao ráo càng làm nổi bật lên đôi chân dài và vòng eo thon nhỏ.
Nhưng biểu cảm của mỗi nữ hài lại vô cùng đau khổ, thậm chí có không ít người trên mặt vương đầy nước mắt.
Nguyên nhân cũng không có gì.
Bởi vì trên đỉnh đầu những nữ hài này đặt một cái bát, mười ngón tay đan vào nhau đặt bên hông trái, trên cánh tay treo một vật nặng gần ba cân.
Cánh tay nhỏ nhắn cũng những nữ hài này đã bắt đầu run rẩy, rõ ràng là các nàng đã giữ tư thế này rất lâu.
"Kiếm được?"
Nhiếp Bảo Bảo cười gằn: "Giá của gái điếm đứng đường một lần cũng chỉ ba mươi tệ, một ngày ngươi bán mười lần cũng chỉ được ba trăm."
Nhiếp Bảo Bảo mặc váy liền mẫu mùa hè mới nhất của Chanel, tiện tay ném túi xách của nàng cho nữ hài trước mặt: "Một trăm sáu mươi nghìn, đây là giá của chiếc túi này. Tức là ngươi đứng đường bán thân, không ăn không uống năm năm mới mua được món đồ mà người ta tiện tay vứt bỏ."
"Đây là cái nghề ăn cơm thanh xuân, sau năm năm ngươi chẳng thể bán với giá ba mươi tệ nữa kìa! Các ngươi cam lòng bán đi tất cả, đến cuối cùng chỉ lấy được số tiền mấy trăm nghìn ít ỏi, kéo theo một cơ thể tàn tạ bị hành hạ sống nốt nửa đời sau?"
Mỗi nữ hài đều lắc đầu lia lịa.
"Bước chân vào cái nghề này, trong mắt người khác các ngươi là thứ dơ bẩn không xứng tồn tại." Lời lẽ của Nhiếp Bảo Bảo vẫn sắc như dao: "Dơ bẩn, tối tăm, ham giàu, thấp hèn. Bốn từ này là nhãn mác người đời dán lên người các ngươi."
Lời lẽ ác nghiệt khiến mấy nữ hài chảy nước mắt.
"Vì vậy một khi đã bước chân vào nghề này thì phải làm tốt nhất. Làm đến trình độ khiến người khác thèm muốn số tiền ngươi có, làm đến trình độ khi bọn hắn ngồi trong góc tường bệnh viện gào khóc vì ba mẹ, con cái bị bệnh, các ngươi ngẩng cao đầu đầu đi qua trước mặt bọn hắn!"
Nhiếp Bảo Bảo hiểu rõ tâm tư của những nữ hài này, nàng đang vừa đấm vừa xoa.
"Nhưng bản chất của thế giới này là cười kẻ nghèo chứ không cười kỹ nữ."
Giọng điệu của Nhiếp Bảo Bảo tràn đầy tính tẩy não.
"Ông trời cho các ngươi nhan sắc xinh đẹp, đây là tài sản hiếm có cỡ nào!"
Nàng thong thả đeo chiếc nhẫn kim cương có giá lên tới hàng chục nghìn vào ngón tay thon dài của nữ hài có biểu hiện xuất sắc nhất, sau đó ung dung nhìn những nữ hài khác lộ vẻ hâm mộ, chậm rãi cất lời: "Chỉ cần các ngươi cố gắng thì sẽ chạm tới những thứ nho nhỏ này."
"Nhưng thứ nho nhỏ này lại là món đồ cả đời này ba mẹ các ngươi không mua nổi, thậm chí không được nhìn thấy bao giờ."
"Các ngươi cam lòng cả đời sống trong ánh mắt khinh thường của người thành phố, cả đời làm lót đáy trong chuỗi sinh vật bị khinh bỉ sao?"
"Hay là các ngươi cam lòng mang theo chút tài sản này sống như ba mẹ mình, bán mặt cho đất bán lưng cho trời? Đến cuối đời ngay cả một bộ phần áo tử tế cũng không có? Hay là các ngươi cam lòng trở thành công cụ sinh cho con nam nhân thối mỗi nửa năm, thậm chí một năm mới tắm một lần?"
Lời chất vấn liên tiếp hiển nhiên có hiệu quả không tồi.
Lần này các nữ hài vẫn lắc đầu, nhưng có không ít nữ hài đã cố gắng kìm nén nước mắt.
Nhiếp Bảo Bảo rất hài lòng với phản ứng của các nữ hài.
Nàng biết thời cơ đã chín muồi, những nữ hài này đã bị mình xóa sạch sự do dự chần chừ, việc phải làm bây giờ là dùng một kích cuối cùng để phá vỡ ranh giới cuối cùng của các nàng.
"Để ta nói cho các ngươi biết thế giới này ghê tởm cỡ nào."
Nhiếp Bảo Bảo gật đầu với Chu Mỹ Ý, đối phương lập tức kéo tấm rèm cửa sổ vẫn luôn khép lại trên ô cửa sổ lớn bằng kính của phòng tập nhảy.
"Ở đây có một bản báo cáo điều tra của Liên Hợp Quốc về đời sống tình cảm vợ chồng."
Nhiếp Bảo Bảo chỉ xuống dòng người qua lại như mắc cửi bên dưới, sau đó ném bản báo cáo trên bàn cho các nữ hài.
"Trong mười nữ nhân giữa đám người đi đường trông có vẻ gọn gàng xinh đẹp kia, có tới bảy người ngoại tình, hơn nữa đối tượng không chỉ có một."
"Chúng ta ra ngoài bán thân, bán công khai. Các ngươi bỏ ra thanh xuân và thân thể để đổi lấy quyền lực và tiền bạc."
Nhiếp Bảo Bảo tỏ ra khinh thường: "Xét về bản chất, những mụ đàn bà lắm mồm dùng lời lẽ công kích các ngươi cũng chẳng cao quý hơn chúng ta bao nhiêu."
Bản báo cáo bị ném ra đã trở thành cọng rơm cuối cùng để các nữ hài này thầm thuyết phục mình.
Mười mấy phút trôi qua, lần này không có ai rơi một giọt nước mắt, trong mắt các cô gái đều lóe lên dã tâm.
"Nghề này mà làm đến đỉnh cấp thì kiếm được rất nhiều tiền, tức là phải mạo hiểm rất lớn."
Nhiếp Bảo Bảo rất hài lòng về biểu hiện của các nữ hài, chia sẻ cảm ngộ của mình về mấy chục năm lăn lộn chốn phong nguyệt: "Bị chơi chết, bị chơi tàn, thậm chí không biết bao nhiêu người bị mang đi trồng sen vì vạ miệng."
"Vì vậy các ngươi đừng tưởng theo ta là xui xẻo, ngược lại đấy, trong xã hội có chỗ dựa mạnh mẽ mới là vận may lớn nhất ở cái ngành này."
Nhiếp Bảo Bảo cười run người.
"Chúng ta bỏ ra tài nguyên, cho các ngươi sân chơi kiếm được bộn tiền. Vậy thì các ngươi phải phục tùng, trung thành và nghe lời."