"Tô tổng đã trở về."
Hồng tỷ vội vàng đẩy cửa phòng tập nhảy ra, nói nhỏ bên tai Nhiếp Bảo Bảo: "Hắn muốn gặp ngươi."
Trước cái nhìn của các nữ hài, nữ nhân vừa rồi còn tỏa sáng chói mắt như mẹ đỡ đầu bỗng thay đổi sắc mặt.
Người có tên cây có bóng.
Nữ nhân nói cười trong chốn phong nguyệt lúc này như biến thành nữ hài mới trải đời.
Hai chữ căng thẳng viết đầy trên mặt Nhiếp Bảo Bảo.
Bởi vì nàng biết Tô tổng là ai.
Lấy ngọc làm nhà, lấy vàng làm ngựa, Tiểu Hồng Bào ác nhất Thiên Nam.
...
Nữ tử phong trần mạnh mẽ nhất.
Ở Thiên Đô càng lâu, Nhiếp Bảo Bảo càng sợ hãi nam nhân được mọi người gọi là Tiểu Hồng Bào kia.
Nhiếp Bảo Bảo lăn lộn chốn phong trần nhiều năm như vậy, tất nhiên hiểu giang hồ sâu sắc, cũng biết rất nhiều chuyện.
Dám đắc tội cả Giá Thế Đường lẫn Bạch Tướng Nhân, một mình Hồng tỷ cũng dám cứng rắn chặn lại tám nghìn nữ hài, sức mạnh đại điện phía sau cực kỳ đáng sợ.
Nhiếp Bảo Bảo sợ nhất ở Tô Bình Nam điểm gì?
Là bản chất Tô Bình Nam dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
Cái mà nàng nhìn thấy không phải là thiên phú buôn bán, thủ đoạn cao minh gì đó, mà là máu tươi trần trụi.
Tiểu Hồng Bào xuất thân bình dân, từ tầng chót đi đến hiện tại. Bò lên từ tầng chót quá khó khăn, nói không chừng dưới chân Tô Bình Nam đã giẫm lên máu của không biết bao nhiêu người!
Làm việc cho loại người này, miêu tả bằng câu gần vua như gần cọp cũng không ngoa.
Sau khi tới Thiên Đô, Nhiếp Bảo Bảo mới chính thức hiểu vì sao mọi người lại đặt từ Thiên Nam đằng sau biệt danh trên giang hồ của nam nhân này.
Năm đó Kiều lão tứ cực kỳ hung hãn, dân giang hồ nhắc đến hắn cũng chỉ gọi là Kiều tứ gia Cáp thành.
Nam Thiên Đô, Bắc Thẩm thành.
Hiện tại Lưu nhị ca ở Thẩm thành có thể nói là ngang ngược, không coi ai ra gì.
Nhưng cũng chỉ được nhắc đến với cái tên Lưu nhị ca Thẩm thành.
Chỉ có Tiểu Hồng Bào.
Hiện nay người trong giang hồ khi nhắc đến Tiểu Hồng Bào đều đặt hai chữ Thiên Nam đằng sau.
Không chỉ riêng Thiên Đô, mà là cả Thiên Nam.
Nam nhân mà Nhiếp Bảo Bảo chưa gặp một lần này đã phân bố xúc tu của Cẩm Tú khắp hai vùng Thiên Nam và Hải Châu.
Gọi là Tiểu Hồng Bào Thiên Nam chứ không phải là Tiểu Hồng Bào Thiên Đô, như vậy mới danh xứng với thực!
…
Có một việc hoàn toàn hù dọa Nhiếp Bảo Bảo.
Nàng dẫn theo thành viên nòng cốt của mình tới Thiên Đô, mấy nữ hài đều trung thành với nàng, tất nhiên Nhiếp Bảo Bảo cũng không keo kiệt.
Vì vậy mấy nữ hài cũng có chút của cải.
Dù sao mấy nữ hài Chu Mỹ Ý vẫn còn trẻ, sau ba bốn ngày ngoan ngoãn ở Thiên Đô, các nàng không kìm được muốn đến nơi khác ở Thiên Nam chơi.
Cho nên mấy nữ hài dự định đến Phong thành chơi, dù sao ở đó cũng có thành cổ và không ít khu du lịch thiên nhiên.
Nhiếp Bảo Bảo đồng ý.
Quá trình rất thuận lợi, các nữ hài chơi rất đã.
Tuy nhiên sau khi trở về Thiên Đô, Chu Mỹ Ý mới phát hiện ra không biết túi du lịch mình đã bị cắt rách từ bao giờ.
Ra ngoài du lịch mà, tất nhiên sẽ mang theo ít tiền.
Đối với tiểu phú bà Chu Mỹ Ý mà nói, mất mấy nghìn tệ không phải chuyện lớn thương cân động cốt gì, điều duy nhất khiến nàng rầu rĩ là trong túi du lịch có một bức ảnh mười mấy năm trước nàng chụp chung với người thân của mình.
Ai cũng có niềm vui nỗi buồn riêng, tất nhiên Chu Mỹ Ý cũng không ngoại lệ.
Bức ảnh này là bức ảnh duy nhất nàng chụp chung với ba mẹ đã qua đời, cho nên nữ hài đi đâu cũng phải mang theo. Lăn lộn trong giới phong nguyệt, rất nhiều người đều sống thành quỷ, có lẽ không có ai tin ngoại trừ những nữ hài trời sinh kiếm sống bằng cái nghề này, những người có thể chống đỡ tiếp đều có một vài tín ngưỡng kỳ lạ.
Mà bức ảnh ấy chính là tín ngưỡng của Chu Mỹ Ý.
…
"Mất thì cũng mất rồi, báo cảnh sát xem có tìm lại được không."
Khi Nhiếp Bảo Bảo an ủi Chu Mỹ Ý, thật ra nàng cũng không ôm hy vọng. Dù sao các nữ hài cũng du lịch trong ba ngày, lộ trình khoảng hơn một nghìn kilomet, có trời mới biết đồ bị mất ở đâu.
Cho dù báo cảnh sát, các nàng đã đi qua nhiều nơi như vậy, chưa chắc cảnh sát có cách. Nhưng năm phút sau khi Nhiếp Bảo Bảo báo cảnh sát, Hồng tỷ gọi điện thoại tới: "Hiện tại xem như ngươi đã là nửa người của Cẩm Tú, mất đồ không báo cho ta mà báo cảnh sát gì chứ?"
Hồng tỷ vừa mới lên tiếng đã trách móc.
"Không phải va chạm với người trong xã hội, chỉ mất đồ thôi, Hồng tỷ."
Nhiếp Bảo Bảo trả lời: "Huống chi không biết cụ thể mất ở đâu, báo cho ngươi có tác dụng gì?"
"Chỉ cần mất đồ ở Thiên Nam thì ta nói sẽ có tác dụng."
Hồng tỷ hỏi cặn kẽ thông tin về đồ bị mất, sau đó bỏ lại một câu: "Ngươi phải nhớ boss của chúng ta là Tiểu Hồng Bào Thiên Nam, không phải Tiểu Hồng Bào Thiên Đô."
Hồng tỷ cúp máy.
Âm báo bận trong loa khiến Nhiếp Bảo Bảo kinh ngạc ra mặt.
Nàng là lão giang hồ, tất nhiên hiểu ẩn ý của Hồng tỷ. Cũng bởi vì là lão giang hồ nên nàng biết chuyện này nói lên điều gì.
Nói lên hàng nghìn tam giáo cửu lưu khắp Thiên Nam đều nằm trong tầm khống chế của tập đoàn Cẩm Tú.
…
Mười một tiếng sau cuộc nói chuyện của hai người, tức là sáng sớm ngày hôm sau.
Một nam nhân mặt mày khắc khổ, ăn mặc như một lão nông gõ cửa phòng của Chu Mỹ Ý.
"Ngài là Chu tiểu thư phải không?"
Nam nhân mặt mày khắc khổ nhìn Chu Mỹ Ý đang ngơ ngác, chậm rãi hỏi.
"Là ta."
Chu Mỹ Ý vừa mới thức dậy, vẫn còn mặc đồ ngủ màu hồng. Nữ nhân ngái ngủ nhìn đối phương, nghi hoặc hỏi: "Xin hỏi ngài tìm ta có chuyện gì?"
"Xin lỗi xin lỗi, lúc trước lũ khốn bên dưới có mắt không tròng, động vào đồ của Chu tiểu thư."
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Chu Mỹ Ý, nam nhân mặt mày khắc khổ tự tát mình hai cái thật mạnh, khiến mặt hắn đỏ tấy lên.