Chu Mỹ Ý sợ hết hồn.
"Ngươi đang làm gì thế? Có phải là có hiểu lầm gì không?"
Chu Mỹ Ý còn chưa nói xong đã bị tiền mặt và bức ảnh mà đối phương đặt trước mặt mình ngắt lời. Chu Mỹ Ý không biết số tiền này có phải là tiền mình bị mất không, nhưng bức ảnh dính bẩn kia rõ ràng là ảnh chụp gia đình của mình!
"Đại nhân không chấp tiểu nhân."
Nam nhân ăn mặc như lão nông thấy Chu Mỹ Ý nhận tiền và ảnh thì thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng hắn không rời đi ngay, mà tiếp tục thấp thỏm xin lỗi nữ hài: "Ảnh bị thằng nhóc có mắt không tròng dưới trướng ta ném vào thùng rác, lúc tìm được thì đã thành ra thế này, thật sự là không lau sạch được."
"Không sao, không sao."
Tìm lại được bức ảnh đã mất khiến Chu Mỹ Ý vui mừng nhảy nhót, huống chi đến bây giờ nàng vẫn chưa rõ đối phương là ai, nên biểu hiện vô cùng khách khí.
"Suy cho cùng cũng là trách nhiệm của ta, tất nhiên ta phải giải thích."
Nam nhân như lão nông kia cụp mắt, sau đó túm lấy khớp xương ngón út tay trái rồi bẻ mạnh trước ánh mắt kinh hãi của nữ hài.
Theo tiếng gãy xương vang lên, ngón út tay trái của nam nhân biến dạng.
Hắn không nói gì thêm, chỉ khom lưng với Chu Mỹ Ý rồi xoay người rời đi, để lại nữ hài lấy tay che miệng, sắc mặt tái nhợt, đứng ngơ ngác trước cửa phòng khách sạn...
…
Nhiếp Bảo Bảo tới rất nhanh. Sau khi nghe Chu Mỹ Ý kể lại, nàng cũng đờ ra. Tuy nhiên, khác với Chu Mỹ Ý, Nhiếp Bảo Bảo sợ hãi - sợ hãi thế lực khổng lồ của Cẩm Tú.
Nàng là lão giang hồ, tất nhiên biết đối phương bẻ gãy ngón tay của mình không phải để đe dọa hay xin lỗi Chu Mỹ Ý, mà là cho tập đoàn Cẩm Tú một câu trả lời.
Nhưng chuyện này mới xảy ra bao lâu chứ?
Mười mấy tiếng mà thôi.
Ngay cả phía cảnh sát cũng đùn đẩy, bắt đầu xin lỗi vì không có thời gian và địa điểm xác định nên không thể phá án.
Kết quả thì sao?
Chỉ một cuộc gọi của Hồng tỷ mà thôi!
Đối phương chẳng những đích thân đến xin lỗi, mà còn bồi thường bằng một ngón tay!
Đừng trông mặt mà bắt hình dong.
Nam nhân đến tận nhà xin lỗi kia mặc dù trang phục không gọn gàng, ăn mặc như một lão nông, nhưng từ lời nói Nhiếp Bảo Bảo có thể phân tích ra đối phương chắc chắn là một cường long nghề trộm cắp!
"Đã tìm được đồ rồi, con bé Mỹ Ý nhờ ta gửi lời cảm ơn đến ngươi!"
Nhiếp Bảo Bảo gọi điện cho Hồng tỷ: "Có điều đối phương hành động hơi quá, dọa Chu nha đầu sợ hãi."
Nhiếp Bảo Bảo dùng giọng điệu bông đùa kể lại chi tiết sự việc xảy ra.
"Hiện tại các ngươi được xem là thành viên của Cẩm Tú, bọn hắn cần xin lỗi."
Giọng điệu của Hồng tỷ tràn đầy sự ngang ngược chỉ có ở Cẩm Tú: "Đừng đồng cảm với những người này, lão đầu tử tặng quà xin lỗi kia là vua trộm của ba tuyến ở Hóa thành, tám mười người chết ở ba tuyến này hàng năm đều liên quan tới hắn."
"Núi cao sông dài, giang hồ đường xa, ép người như vậy có quá đáng lắm không?"
Nhiếp Bảo Bảo thấp giọng hỏi.
Nàng có trở thành đại tỷ số một số hai trong vòng Quảng Đông là dựa vào sự khéo léo và mọi chuyện suôn sẻ. Có thể nói nàng luôn cẩn thận dè dặt với các nhân vật lớn, hùa theo sở thích của đối phương, sợ đắc tội với bất cứ thế lực nào.
Đây là cơ sở giúp nàng có thể quật khởi ở Quảng Đông, cũng là điểm tựa giúp nàng sống rất tốt. Nhiều năm qua đi, sự cẩn thận dè dặt đã khắc sâu vào máu Nhiếp Bảo Bảo.
"Bảo Bảo tỷ, hiện giờ ngươi không còn chiến đấu một mình nữa, đã làm việc cho Hồng Bào ca thì phải có can đảm, có tự tin."
Giọng điệu của Hồng tỷ tràn đầy sự ngông cuồng chỉ thuộc về Cẩm Tú: "Bản chất của giang hồ là cá lớn nuốt cá bé. Hồng Bào ca từng nói đối xử với đám người kia phải nhớ kỹ năm chữ này."
"Sợ uy, không nhớ ơn."
Giọng Hồng tỷ âm u.
…
Tất nhiên đây chỉ là khúc nhạc đệm nho nhỏ sau khi Nhiếp Bảo Bảo đến Thiên Đô làm việc cho Cẩm Tú.
Đám người Nhiếp Bảo Bảo ở lại Thiên Đô càng lâu, đủ loại tin đồn yêu ma hóa về Tiểu Hồng Bào cũng dần dần truyền đến tai các nàng. Có thể nói hiện tại trong lòng các nàng, Tô Bình Nam đã bị yêu ma hóa.
Khi biết mình là người đầu tiên Tô Bình Nam muốn gặp sau khi trở về, Nhiếp Bảo Bảo đã xông xáo giang hồ bao nhiêu năm qua bỗng căng thẳng và sợ hãi như con chim non.
Buồn vui thất thường, động tí là giết người, độc ác nham hiểm.
Trong văn phòng cực kỳ xa hoa lộng lẫy trong truyền thuyết trên tầng cao nhất của tòa nhà Cẩm Tú, Nhiếp Bảo Bảo gặp được Tô Bình Nam, gặp được lão đại giang hồ được đánh giá tiêu cực, có thể dọa chết người.
Trước khi bước vào văn phòng của Tô Bình Nam, Nhiếp Bảo Bảo còn đoán già đoán non bên trong văn phòng này có phải lấy ngọc làm nhà thật không, có phải bày đầy các tác phẩm nghệ thuật quý giá hay không.
Kết quả là khung cảnh trong văn phòng khiến nàng có phần kinh ngạc.
Nhiếp Bảo Bảo là nhất tỷ vòng Quảng Đông, bởi vì nguyên nhân thân phận nên nữ nhân đã trở thành khách quen của các bữa tiệc từ thiện giới thượng lưu. Do đó, nàng đã thấy rất nhiều nơi xa hoa lộng lẫy, cũng từng thấy các tác phẩm nghệ thuật, có mắt nhìn vô cùng sắc bén,
Trái ngược với các đại gia mới phất ở Hồng Kông, nữ nhân cảm thấy văn phòng của Tiểu Hồng Bào có thể nhận xét là đơn sơ!
Rộng lớn!
Có lẽ đây là điểm giống nhau duy nhất giữa văn phòng của Tô Bình Nam và những người kia. Còn các đồ trang trí xa xỉ, Nhiếp Bảo Bảo đã mở to mắt tìm một vòng cũng không tìm ra mấy thứ.
Thứ duy nhất thu hút sự chú ý của nữ nhân là hai bức tranh chữ.
Một bức viết "trong lòng dậy sóng nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh", từ lạc khoản có thể thấy đây hẳn là chữ viết của đại sư Trương Đại Thiên thời dân quốc. Bức tranh chữ này được treo phía trên bàn làm việc của nam nhân, xem ra Tô Bình Nam rất thích nó.