"Năm nay Dương Mỹ Lệ ba mươi hai tuổi, ngoại hình khá xinh đẹp. Hơn nữa trông vóc dáng có vẻ nàng mắn đẻ đấy. Ngươi cưới nàng thì tốt xấu gì cũng có thể để lại đời sau cho Triệu gia."
Triệu Khánh Mỹ tiếp tục lải nhải khuyên bảo đứa em trai cố chấp: "Sức khỏe của ta sắp không trụ được rồi. Ta đi rồi, dù sao trong nhà cũng phải có một nữ nhân."
Nữ nhân nói không sai.
Quanh năm nằm liệt giường khiến Triệu Khánh Mỹ bắt đầu suy kiệt, nhưng khi nhắc đến cái chết, trên mặt nàng không hề có sự sợ hãi, trái lại có sự nhẹ nhõm vì sắp được giải thoát.
"Ngươi sẽ không chết, ta đã liên hệ với bệnh viện tốt nhất Thượng Hải rồi. Bác sĩ Lưu nói chỉ cần có nguồn thận thích hợp, chúng ta sẽ là người đầu tiên."
"À mà ta phải đi xa một chuyến."
Triệu Khánh Dương thu dọn bát đũa xong, bình tĩnh nói với chị gái: "Nếu mọi chuyện thuận lợi thì tối ngày kia ta sẽ về. Trong khoảng thời gian này, Hoàng a di sẽ chăm sóc ngươi."
"Cẩn thận nhé!"
Trong mắt Triệu Khánh Mỹ lóe lên vẻ lo lắng, nhưng nữ nhân không nói gì, chỉ nhẹ giọng bảo: "Ngươi vất vả rồi."
"Biết rồi."
Triệu Khánh Dương gật đầu: "Có ai hỏi ta đi đâu, ngươi cứ nói là ta chạy xe đường dài, cụ thể ở đâu thì ngươi cũng không biết."
"Ta biết trả lời thế nào mà."
Nữ nhân đáp.
Một đồng tiền làm khó anh hùng.
Một thiếu niên nuôi một người chị bị liệt muốn sinh tồn trong xã hội này thì nhất định phải có tiền, nhưng xe dù có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Huống chi mỗi tháng Triệu Khánh Mỹ còn tiêu tốn khoản tiền chữa bệnh khổng lồ.
Nhưng bao nhiêu năm qua, hai chị em Triệu Khánh Dương không thiếu tiền.
Dựa vào đâu?
Trên thế giới có hai nghề lâu đời nhất.
Nam nhân bán mạng, nữ nhân bán da thịt.
Tất nhiên Triệu Khánh Dương không thể nào đi bán da thịt, vì vậy hắn chỉ có thể bán mạng.
Vũ lực tuyệt đối cường hãn của phái Bát Căn Thanh Bang là công cụ kiếm tiền, cũng là nguyên nhân vì sao hai chị em có thể sống đến giờ.
…
Chín tiếng sau.
Tấn Tây, Thái thành.
Triệu Khánh Dương đeo kính râm, mặc bộ đồ lao động màu xanh dương, ngậm điếu thuốc lá, đứng bên ngoài khu vực hậu cần than đá, hai tay bọc kín, chăm chú quan sát cửa vào phía Đông Bắc.
Không có ai nhìn ra nam nhân trông như công nhân này đã bôn qua sáu trăm dặm mới đến được Tấn Tây.
Triệu Khánh Dương đang đợi một người, một người tương đương ba trăm tám mươi nghìn trong mắt hắn.
Theo tài liệu mà Triệu Khánh Dương thu thập được, người này tên là Quách Bách Niên, nam, ba mươi chín tuổi, là một trong những ông chủ mỏ mới quật khởi ở Tấn Tây Thái thành.
Hắn sở hữu mười bảy đội xe, còn có quan hệ gần gũi với phía cảnh sát, cho nên ông chủ này làm việc khó tránh khỏi bá đạo.
Lấy ví dụ ở khu vực than đá này, Quách Bách Niên gần như độc quyền toàn bộ nghiệp vụ vận tải. Ngay cả than đá vừa mới xuống mỏ, hắn cũng phải ăn một khoản.
Chặn đứt con đường kiếm tiền của người khác chẳng khác nào giết ba giết mẹ người ta.
Tranh chấp trong kinh doanh thời này không chỉ là hành vi thương mại đơn thuần, cả lực lượng cảnh sát lẫn máu tanh giang hồ đều tham dự trong đó. Ngành than đá có lợi nhuận kếch xù này cũng vậy.
Cho nên Triệu Khánh Dương xuất hiện ở đây. Đương nhiên hắn không quan tâm chủ thuê là ai, tại sao mình phải giết mục tiêu. Hắn chỉ cần khoản tiền kia. Có khoản tiền kia thì có thể giải quyết tiền chữa trị cho chị gái.
Vậy là đủ rồi.
Triệu Khánh Dương không cần chờ lâu, vào lúc chín giờ mười lăm phút có một chiếc xe Mercedes-Benz biển số Tấn-A11888 xuất hiện ở cửa khu vực hậu cần.
Giống trong tài liệu mà chủ thuê cung cấp, quả nhiên chiếc xe kia dừng lại trước cửa. Một nam nhân để kiểu tóc vuốt ngược, cổ đeo sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay cái bước xuống xe.
Đây là thời trang thịnh hành của thương nhân kinh doanh than đá thế hệ thứ hai thời đại này, điểm nhấn là cảm giác giàu có kết hợp giữa phong cách nhà giàu mới phất và phong cách hip hop.
Từ lúc chiếc xe xuất hiện, Triệu Khánh Dương bắt đầu di chuyển. Sau khi xác định mục tiêu, hắn bắt đầu lao đi như bay.
Nam nhân bước xuống xe không hề cảnh giác, hiển nhiên hắn có đủ vốn liếng để kiêu ngạo tại khu vực quản lý của mình. Hắn cứ thế tùy tiện đỗ xe ở cửa vào có nhiều xe cộ qua lại, giao các công việc cần chú ý ngày hôm nay cho đám thuộc hạ của mình.
Chạy nhanh, tăng tốc!
Cơ thể như báo săn khiến tốc độ của Triệu Khánh Dương cực kỳ kinh người, chỉ trong nháy mắt hắn đã tiếp cận mục tiêu của mình.
Chân trái giẫm mạnh, Triệu Khánh Dương bay vọt lên.
Trước ánh mắt ngạc nhiên của Quách Bách Niên, tay phải của Triệu Khánh Dương sờ vào hông, ngay sau đó một thanh đoản đao Damascus dài 90cm, kiểu dáng cổ điển, chất liệu cổ xưa xuất hiện trong tay hắn.
Cơ thể đáp đất, Triệu Khánh Dương lao sượt qua người Quách Bách Niên. Sau đó, trong ánh mắt ngỡ ngàng của ở những người khác, bóng lưng kia không mảy may dừng lại, mà chạy lên đường cái ở phía tây khu vực hậu cần rồi biến mất trong dòng xe qua lại.
"Tên nhãi này điên à, chạy bừa gì thế?"
Đàn em số một của Quách Bách Niên là A Cường phụ trách công việc thu phí xe cộ của toàn khu vực này. Vừa rồi hắn giật nảy mình, sau khi hung hăng nhổ nước bọt, hắn dời mắt nhìn sang đại ca của mình: "Niên ca, hôm nay xe..."
Lời nói của A Cường bị chặn lại ở cổ.
Trong tầm mắt hắn, lão đại Quách Bách Niên dùng hai tay bịt cổ, ánh mắt đong đầy kinh ngạc và sợ hãi.
Một giây sau, máu đỏ phun ra từ giữa hai tay của Quách Bách Niên.
Khoảng cách ba mươi lăm mét, từ lúc lao tới tấn công đến lúc kết thúc, toàn bộ quá trình nhanh như chớp ấy nếu miêu tả bằng câu chữ thì có lẽ sẽ rất dài, nhưng thật ra tổng thời gian không đến mười giây.
Sự việc diễn ra đột ngột và nhanh chóng, thậm chí khiến Quách Bách Niên đến chết cũng không biết đối phương vung đao thế nào.
Người đã chết, mọi thứ tan thành mây khói.
Ở cuối thời đại dã man này, thứ duy nhất mà Quách Bách Niên sở hữu tài sản hàng chục triệu, tiêu tiền như nước để lại chỉ là một truyền thuyết giang hồ mà thôi.
Mà người tạo nên truyền thuyết này chính là phái Bát Căn, phái Bát Căn đã biến mất trong dòng sông lịch sử.