Một cuộc chém giết giang hồ ở Tấn Tây xa xôi không gây nên bất kỳ gợn sóng nào tại Thiên Đô. Trái lại, một chuyến đi tùy ý của Tô Bình Nam lại thu hút ánh mắt của rất nhiều người vẫn luôn chú ý tới Cẩm Tú.
Hành trình của Tô Bình Nam rất sát sao, sau khi đi thăm ba nhà máy và bốn công trường, nam nhân ngồi ở hàng ghế sau xe Rolls-Royce nhận được cuộc gọi từ Mộ Dung Thanh Thanh.
Sau khi cúp máy, vẻ mặt nam nhân có phần kinh ngạc, sau đó nở nụ cười đã lâu không thấy với Đỗ Cửu đang lái xe.
"Quả nhiên là Thanh Bang. Không ai ngờ tới phái Bát Căn có một người ở Thiên Nam."
Câu nói này của nam nhân khiến nét mặt Đỗ Cửu lập tức nghiêm túc hẳn ra.
Hồi trước hắn là một con sói Tây Bắc, tất nhiên không hề xa lạ với giang hồ thuở xưa. Dù sao phái Bát Căn uy danh hiển hách cũng là sự tồn tại như một truyền kỳ trong lời kể của thế hệ trước.
Hiện tại Cẩm Tú và Giá Thế Đường có mâu thuẫn, Giá Thế Đường hô mưa gọi gió chốn phong nguyệt quả nhiên làm việc vẫn thâm độc như trước.
Bọn hắn hoàn toàn không có ý định quang minh chính đại đấu với Cẩm Tú, mà định mượn đao giết người.
Mặc dù hiện tại Cẩm Tú có thể nói là long bàng hổ cứ, nhưng trong lòng Đỗ Cửu, phái Bát Căn vẫn là đối tượng cần phải chú ý đặc biệt.
"Tới Lão Nhai."
Tô Bình Nam ném tài liệu tiến triển dự án trong tay xuống, nhướng mày nói: "Đối phương có thể ẩn náu dưới mí mắt chúng ta nhiều năm như vậy, chúng ta đi thăm lão tiền bối thôi."
Sau câu nói của nam nhân, từ trên không trung nhìn xuống sẽ thấy một đoàn xe rầm rộ lập tức tách ra thành hai, trong đó mười mấy chiếc xe màu đen giống như con rắn dài đã đổi hướng đi.
…
Lão Nhai Thiên Đô tồn tại từ trước cải cách, đây chắc chắn là nơi huy hoàng nhất.
Ở bất kỳ thời đại nào, tỉ suất lưu thông tiền tệ tuyệt đối là nhân tố quyết định một nơi có phồn hoa hay không. Mà thời này Thiên Đô được gọi là thành phố hàng nghìn nhà máy, trong đó có trên dưới 50% khu chung cư dành cho công nhân nhà máy xí nghiệp nằm ở đây.
Đừng xem thường mỗi người lương mấy chục tệ một tháng.
Do nhân số đông nên con số này không nhỏ. Đoàn ca múa số một Thiên Đô, phòng bida, thậm chí phòng chiếu phim đều ra đời ở Lão Nhai.
Ở thời kỳ thịnh vượng nhất, Lão Nhai thời kỳ cuối thập niên 80 còn có hai nhà hàng Tây. Từ đó có thể thấy sự phồn hoa của Lão Nhai.
Lấy chồng phải lấy ở khu Lão Nhai, đánh chết cũng không đi phố Thanh Lương.
Đây là câu cửa miệng của biết bao bà mối khi giới thiệu đối tượng.
Nhưng theo thời gian trôi qua, vì nguyên nhân vị trí địa lý nên Lão Nhai bị sự phát triển thần tốc của Thiên Đô bỏ lại. Ngoại trừ những khu nhà loang lổ dấu vết tháng năm và khu chợ vẫn còn sầm uất, những cái khác đã biến mất trong làn sóng thời đại.
Thậm chí rạp chiếu phim và quảng trường Lão Nhai được gọi là nơi phong vân của Lão Nhai cũng bị phá dỡ vào mấy năm trước, thay vào đó là công ty thương mại và tòa nhà văn phòng.
Nhắc đến Lão Nhai thì không thể không nhắc tới tiệm may Tôn Ký, một cửa hiệu lâu đời hình như tồn tại từ lúc Lão Nhai ra đời.
Giá rẻ, tay nghề tốt.
Đây là ấn tượng duy nhất của người cao tuổi ở Lão Nhai về tiệm may Tôn Ký. Dù sao ông chủ Tôn Ký năm đó đến may quần áo cũng là thợ may đến từ Thượng Hải, kim chỉ và mẫu mã đều là những thứ người Thiên Đô chưa thấy bao giờ.
Bao gồm quần ống loe mốt nhất Thiên Đô hồi ấy cũng có phân nửa xuất từ tiệm may Tôn Ký chưa đầy năm mươi mét vuông này.
Nhưng không biết vì sao lúc đó Tôn lão đầu kiếm được rất nhiều tiền nhưng lại không có ý định mở rộng kinh doanh. Thậm chí sau khi hắn qua đời, ba người con kế thừa gia nghiệp không ra ở riêng mà yên ổn trông coi cửa tiệm không kiếm được nhiều tiền cho lắm nhưng tuyệt đối không chết đói này, cuộc sống cực kỳ nhàn nhã.
Ba người con Tôn gia chỉ có lão đại là con trai.
Hai cô em gái cực kỳ kính trọng anh cả, gần như chỉ bận rộn may quần áo ở tiệm may, các nghiệp vụ bên ngoài đều giao hết cho đại ca Tôn Vong xử lý.
Tôn Vong là độc đinh của Tôn gia, kế thừa tính cách của Tôn lão đầu. Hôm nay Tôn Vong cũng như mọi ngày, nằm trên xích đu bên ngoài nhàn nhã ngắm nhìn đường phố đã không còn tấp nập như xưa, chiếc radio cũ kỹ dưới chân hắn đang phát điệu Tô Châu ê ê a a, trông rất giống một bức ảnh cũ phai màu.
Tiếng động cơ phá vỡ sự yên tĩnh của Lão Nhai. Mọi người bất giác nhìn lối vào Lão Nhai. Trong tầm mắt của mọi người, từng chiếc xe màu đen sang trọng xen lẫn vẻ bưu hãn và bá đạo chậm rãi tiến vào xó xỉnh sắp bị Thiên Đô lãng quên này.
"Là xe của Cẩm Tú."
Lâm mập mở quán ăn ở góc phố lẩm bẩm, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
"Tiểu Hồng Bào đến Lão Nhai rồi."
Đây là tiếng hét thảng thốt của mấy người trung niên được tính là nhân vật lớn ở Lão Nhai khi nhìn thấy chiếc Rolls-Royce kia.
Thời gian như dừng lại.
Mọi người cứ thế ngơ ngác nhìn những xe kia dừng lại trước tiệm may Tôn Ký. Sau đó, trong tiếng giày đạp lên nền xi măng đều đặn của mấy chục hán tử mặc vest đen đặc trưng của Bảo an Cẩm Tú, Tô Bình Nam - nam nhân bị yêu ma hóa trong mắt người Thiên Đô - xuất hiện trong tầm mắt đám người ở Lão Nhai.
Không có ba đầu sáu tay, cũng không có thân cao trượng tám, càng không có mặt xanh nanh vàng.
Chỉ có một gương mặt trông rất rắn rỏi, trên người mặc bộ vest màu xanh nhạt hết sức bình thường, không nhìn ra nhãn hiệu. Có lẽ đặc biệt nhất là ánh mắt hắn sắc bén như chim ưng phát hiện ra con mồi sau khi bay vòng vèo trên bầu trời.