"Tôn Thế Xương lão tiên sinh là ba của ngươi phải không?"
Tôn Vong đang nằm trên ghế bỗng bật dậy. Tô Bình Nam đi tới trước mặt hắn, chậm rãi cất lời.
"Phải."
Tôn Vong rụt rè trả lời, rõ ràng là khí thế trên người Tô Bình Nam khiến hắn hơi sợ hãi.
"Dâng một nén hương, mời tam lão tứ thiếu ra mặt."
Trước ánh mắt e dè của Tôn Vong, Tô Bình Nam chắp tay, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Hậu bối Thiên Nam Tô Bình Nam muốn nói vài câu với Thám Hoa Lang phái Bát Căn vẫn đang trông coi vỏ đao của Phan Tiền Ông."
Năm mươi năm rồi, từ lóng của Thanh Bang lại xuất hiện trên giang hồ một lần nữa...
Sau khi Tô Bình Nam nói ra mấy câu này, nét mặt của Tôn Vọng rất kỳ lạ.
Căng thẳng xen lẫn thoải mái như được giải thoát.
"Ta là ngụy bang, ba ta là lão bang."
Tôn Vong nhìn Tiểu Hồng Bào nổi tiếng Thiên Đô, sao mà trong lòng không căng thẳng chứ. Nhưng hắn không ngờ rằng bí mật mà mình giữ kín suốt mấy chục năm cuối cùng lại bị người này phát hiện.
"Tôn gia sắp đoạn tuyệt phái Bát Căn?"
Tô Bình Nam nhíu mày: "Ba truyền cho con, con truyền cho cháu là luật thép, huống chi Tôn gia còn là Thám Hoa của phái Bát Căn, sao lại không còn?"
"Ba ta từng nói chữ lót của hắn trùng hợp là chữ Lưu trong hai mươi tư thế hệ, cũng trùng hợp là kết thúc một vòng luân hồi. Đây là số mệnh, cho nên hắn không muốn ta giữ gìn quy củ."
Thái độ của Tôn Vong cực kỳ cung kính: "Di vật của hắn đều được giữ lại. Trước khi tạ thế, hắn từng dặn dò ta tương lai có một ngày có người đến tìm thì giao cho người đó mang đi, xem như một lời giải thích."
Tô Bình Nam lắc đầu: "Ta không bái cửa ngõ ba sông, ngươi đưa sai người rồi. Ta đến tìm ngươi là vì có tin tức nói phái Bát Căn đang ở Thiên Đô, ta muốn gặp mặt."
Nam nhân nói ra câu này đã bộc lộ khí thế giang hồ chỉ thuộc về Cẩm Tú.
"Ba ta nói có phải là người bơi trong nước hay chạy trên núi hay không đều không quan trọng. Chỉ cần tìm đến cửa ắt là bạn, hãy giao đồ cho hắn."
Tôn Vong tiếp tục nói.
"Giao đồ cho ngài tốt xấu gì cũng có thể giữ lại niệm tưởng cho giang hồ, cũng xin ngài gánh vác chút nhân quả."
"Nếu có người khác đến tìm, không thuận theo sẽ không bỏ qua thì sao?"
Tô Bình Nam hỏi rất nghiêm túc.
"Ba bảo ta nói với bọn họ rằng ta là Tôn Vong, vong nghĩa là quên."
Tôn Vong thành thật trả lời.
"Triệu Tiền Tôn Lý Chu Ngô Trịnh Vương, xem ra sau này không còn Tôn gia nữa."
Hiển nhiên Tô Bình Nam rất hiểu phái Bát Căn khét tiếng của Thanh Bang. Hắn thở dài: "Năm đó Tiến Sĩ Triệu gia, Bảng Nhãn Ngô gia và Thám Hoa Lang Tôn gia của Thượng Hải là nhân vật có thể ép Vương Á Tiều bang Phủ Đầu nhận lỗi với Đỗ tiên sinh, giờ mới bao nhiêu năm chứ!"
Sóng lớn đãi cát, biết bao nhân vật phong vân cuối cùng sẽ bị sóng triều nhấn chìm, biến mất trong dòng sông lịch sử.
Tô Bình Nam không nói gì thêm.
Tôn Vong vui vẻ chạy về tiệm may. Một lát sau hắn bưng một cái hòm cực kỳ cổ xưa đi ra, cung kính đặt trước mặt Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam không nhận hòm, mà thong thả nói với Tôn Vong: "Cho ta xem tay của ngươi."
Tôn Vong ngoan ngoãn xòe hai tay ra, đặt trước mặt Tô Bình Nam.
Một đôi tay rất phú quý.
Có thể thấy cuộc sống của Tôn Vong rất tốt đẹp, trên tay không có một vết chai nào, hơn nữa bởi vì mập mạp nên hai tay mũm mĩm như bánh bao.
Dù là đôi tay của nam nhân, Tô Bình Nam cũng quan sát kỹ lưỡng.
Thậm chí còn nghiêm túc và chăm chú hơn lúc hắn quan sát các nữ hài mà Nhiếp Bảo Bảo và Hồng tỷ dày công giữ lại.
Nam nhân xem kỹ từ móng tay đến khớp tay mười ngón của đối phương, thậm chí cổ tay cũng không bỏ qua.
Nhất là vị trí hổ khẩu, nam nhân quan sát hết sức tỉ mỉ.
"Đỗ Cửu, nhận hòm."
Vào lúc Tôn Vong sợ đến mức suýt không đứng vững, Tô Bình Nam xác nhận đúng là đối phương đã rút khỏi giang hồ cuối cùng cũng thu lại ánh mắt sắc bén.
Ánh mắt hắn nhìn Tôn Vong cũng đổi sang bình thản, thậm chí còn vỗ vai đối phương tỏ lòng áy náy, sau đó xoay người lên xe rời đi.
Đoàn xe hoành tráng nhanh chóng biến mất ở cuối phố Lão Nhai.
Nếu không có dấu vết mà những xe kia để lại, e là rất nhiều người sẽ cho rằng mọi chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác.
…
Khi đoàn xe của Cẩm Tú biến mất trong tầm mắt của Tôn Vong, rốt cuộc nam nhân hơn bốn mươi tuổi này không gượng nổi nữa, ngã ngồi ra ghế dựa, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu túa ra trên trán, sắc mặt tái mét.
Cuối cùng thì hắn đã hiểu dụng tâm lương khổ của ba mình.
Từ lúc hắn còn nhỏ, ba không cho hắn làm bất cứ công việc tay chân nào, thậm chí nghề may gia truyền cũng không cho hắn động vào.
"A Vong, muốn sống yên ổn thì tay ngươi không thể có bất cứ vết chai nào!"
Đây là lời dặn của Tôn lão đầu. Lúc nói câu này, nét mặt của lão đầu tử nghiêm nghị tựa cột băng dưới mái hiên trong trời đông giá rét, không có bất cứ tình cảm nào.
"Vì sao?"
Tôn Vong nhỏ tuổi nhìn đôi tay của ba, lộ vẻ nghi hoặc.
Muốn làm một thợ may giỏi sao có thể không cầm kim chỉ, sao có thể không để lại vết chai? Ví dụ như đôi tay của ba, các khớp xương rất to, lớp chai ở ngón trỏ và hổ khẩu rất dày.
"Bởi vì có vết chai thì ngươi sẽ chết."
Lúc đó ba nói một câu khiến Tôn Vong không tài nào hiểu nổi: "Không có ai tin người thừa kế của Thám Hoa Lang Tôn gia sẽ an phận làm thợ may. Giang hồ không cần chứng cứ, làm việc toàn dựa vào suy đoán, chỉ cần có một chút nghi ngờ thì Tôn gia sẽ tuyệt hậu."
Tôn Vong là một đứa trẻ biết nghe lời.
Mặc dù trong quá trình trưởng thành, Tôn Vong không mấy tin tưởng giang hồ trong lời kể của ba, nhưng hắn vẫn làm theo lời dặn của ba.
Cho tới hôm nay!
Điều khiến hắn sợ hãi nhất là người đến nhà là Tiểu Hồng Bào tiếng tăm lừng lẫy!
Cả Thiên Nam có ai không biết người này độc ác nham hiểm như quỷ dữ, hơn nữa loại người cao cao tại thượng này lại đích thân đến nhà gặp một kẻ tép riu như mình, hiển nhiên ba chưa từng nói dối hắn.