Tô Bình Nam cho rằng một nữ hài mười chín tuổi kế thừa cái tên Trịnh Đồ Cẩu tuyệt đối là sỉ nhục vinh quang trong quá khứ.
Nhưng Trịnh Đồ Cẩu lại cho rằng mình dùng cái tên này là xui xẻo mười tám đời.
Dù sao nàng cũng là nữ hài tử.
Còn là một nữ hài tử xinh đẹp cao ráo, thậm chí được rất nhiều nam sinh thầm mến.
"Cuối cùng mình cũng về rồi!"
Đây là câu nói ngày nào Trịnh Đồ Cẩu cũng nhìn vào gương tự cổ vũ bản thân sau khi thức dậy.
Mặc dù lần nào nói xong câu này cũng bị mẹ lải nhải một hồi, nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ đối với một nữ hài chẳng dễ gì mới có kỳ nghỉ ngắn từ trường đại học về nhà như nàng.
Đối với một nữ hài từ nhỏ đến lớn đều sinh sống ở vùng sông nước Giang Nam mà nói, khí hậu khô hanh và cái rét mùa đông ở Cáp thành thật sự khiến Trịnh Đồ Cẩu đau khổ.
Chưa kể những cái khác, chỉ riêng bảy tám cái mụn trên làn da mịn màng đã khiến Trịnh Đồ Cẩu đau khổ rồi.
Quên nói một câu.
Nữ hài lớn lên trong gia đình đơn thân, mẹ thuộc dòng dõi thư hương Hàng Châu, tuy không đại phú đại quý nhưng cũng cơm no áo ấm và có mạng lưới quan hệ nhất định.
Còn ba?
Người ba trong ký ức của Trịnh Đồ Cẩu đã vô cùng mơ hồ, ấn tượng duy nhất: ba là một nam nhân vạm vỡ như hổ.
Ngoài ra không còn cảm giác nào khác.
Dù sao năm nàng ba tuổi, người ba là doanh trưởng của binh doàn 21 đã lên chiến trường, từ đó không trở về. Lúc nàng bắt đầu có ký ức, ba đã trở thành một tờ giấy chứng nhận và mấy chiếc huy chương lạnh như băng.
Nhưng không có ba cũng không ảnh hưởng gì tới quá trình trưởng thành của Trịnh Đồ Cẩu.
Người mẹ tên Ôn Uyển cũng đủ bù đắp nỗi mặc cảm tự ti của gia đình đơn thân, thành tích học tập và ngoại hình xuất sắc càng khiến Trịnh Đồ Cẩu kêu ngạo như một nàng công chúa.
"Mẹ, hôm qua Hồng Đậu và A Phiêu nhờ ta dẫn các nàng đến chỗ cậu trải nghiệm."
Sau khi mặc vào chiếc váy dài đen trắng mẫu mới nhất của Chanel có giá thành khiến người của niên đại này tặc luỡi, cùng với chiếc áo hoodie màu lam nhạt, Trịnh Đồ Cẩu cắn một miếng bánh mì mà mẹ đặt trên bàn ăn rồi lao nhanh ra ngoài, chẳng có khí chất thục nữ gì cả.
"Giống hệt người ba đã chết của ngươi."
Nữ nhân trung niên lắc đầu hô lên với bóng lưng của con gái: "Mang đủ tiền chưa? Đừng để tiêu hết tiền lại tìm cậu ngươi xin giúp đỡ."
"Đủ rồi!"
Tốc độ của Trịnh Đồ Cẩu phải nói là kinh người, mấy giây sau bóng dáng nhỏ nhắn của nữ nhân đã biến mất trong tầm mắt của mẹ.
…
Trên có thiên đường dưới có Tô, Hàng.
Tiến trình quốc tế hóa không khí văn hóa và các trung tâm giải trí ở Hàng Châu thời kỳ cuối thập niên 90 có thể nói là đứng đầu Hạ quốc. Nếu chỉ xét về mức độ tiếp nhận cái mới, ngay cả Thượng Hải phồn hoa ngày trước cũng không sánh bằng.
Nửa tiếng sau, Trịnh Đồ Cẩu và mấy người bạn xuất hiện ở cửa quán bar SOS nổi tiếng Hàng Châu dạo gần đây. Nhìn quán bar tràn đầy phong cách Punk, Trịnh Đồ Cẩu luôn vô tâm vô phế thậm chí còn huýt sáo.
Nếu không phải trang phục của mấy nữ nhài đủ khí thế, thì e là sẽ có một số thanh niên trong quán bar xúm đến.
Chưa nói đến những người khác, chỉ riêng giá trị của chiếc đồng hồ Vacheron Constantin trên cổ tay Trịnh Đồ Cẩu đã khiến không ít nam nhân tự ti cảm cảm.
Trước ánh mắt nóng bỏng thèm thuồng của tất cả mọi người, ba nữ hài có gia cảnh tốt và ngoại hình xuất chúng đi theo bartender dẫn đường, ngồi ở hàng ghế tốt nhất trên tầng hai. Nhưng sau đó, cảnh tượng một nam nhân trông như gấu chó xuất hiện ở hàng ghế lập tức khiến những ánh mắt ấy chuyển từ nóng bỏng sang lạnh băng.
Vòng giao tiếp lớn như vậy, ở hộp đêm quán bar ai mà chẳng biết ông chủ Tống Lực Khải tiếng tăm lừng lẫy.
Nữ hài tử có thể khiến ông chủ Tống đích thân lộ diện tặng một chai rượu vang Bordeaux sao có thể là nhân vật đơn giản.
Ra ngoài lăn lộn, không tinh mắt sẽ xảy ra chuyện lớn.
…
"Cữu cữu, chúng ta ra ngoài trải nghiệm! Nghe nói hôm nay có cao thủ DJ top 100 thế giới đến biểu diễn, có đúng không?"
Trịnh Đồ Cẩu nhìn người cậu đặt một chai rượu vang Bordeaux lên bàn, vẻ mặt khinh thường: "Ta giúp ngươi kiếm nhiều tiền như vậy, thế mà ngươi lại lấy ra chai Bordeaux năm 94, sau này ta không thèm giúp ngươi nữa."
Tống Lực Khải nham hiểm ác độc trong mắt người ngoài chỉ biết cười gượng.
"Paul là giả, ta tìm một DJ trông giống hắn ở Cảng thành đến góp mặt thôi, có điều trình độ khá ổn. Nếu là Paul thật thì phí lên sân khấu những sáu trăm nghìn đô la Mỹ, sao ta nỡ chi chứ."
Tống Lực Khải nhìn cô cháu gái thiên tài của mình, giọng điệu cực kỳ chân thành: "Nhưng chai rượu vang Bordeaux này có nguồn gốc từ Rothschild này là hàng thật, ta vốn cất giữ cho ngươi nếm thử."
Từ đoạn đối thoại có thể thấy Trịnh Đồ Cẩu mười chín tuổi vô cùng hiểu rõ bối cảnh và mạng lưới quan hệ của cậu mình. Nữ hài bĩu môi, giọng điệu xem thường: "Ngươi không kiếm được Romanée Conti lâu năm, cũng chẳng cất giữ được mấy chai Lafite. Tốt xấu gì cũng phải lấy ra rượu ngon ở mấy trang viên rượu của ngươi chứ. Nếu dân chơi thứ thiệt đến, danh tiếng của quán bar này sẽ toang luôn đấy."
Nữ hài đã học nửa năm ở Cáp thành, giọng Giang Nam pha lẫn khẩu ngữ Đông Bắc nghe rất kỳ. Nhưng hiển nhiên những người ở đây đều biết tính tình của nữ hài này, ai nấy đều cố nhịn cười.
"Đành chịu thôi, hiện nay Cảng thành là con đường nhập rượu vang lớn nhất. Thiên Nam có một con hổ rất mê rượu vang, thu thập hết không bỏ sót. Muốn kiếm những loại rượu mà ngươi nói thì phải giành từ tay hắn, không dễ kiếm đâu."
Tống Lực Khải xoa cái đầu trọc của mình, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Cữu cữu ngươi có thể diện lắm mới kiếm được một lô, nhưng phải mấy tháng nữa mới nhập. Đến lúc đó ta sẽ mời ngươi thưởng thức."
Trịnh Đồ Cẩu không quan tâm con hổ Thiên Nam trong lời nói của cậu mình là ai. Nàng hờ hững xua tay đuổi Tống Lực Khải khiến mấy người bạn của mình mất tự nhiên đi chỗ khác, sau đó hưng phấn nhìn sân khấu sắp biểu diễn.