"Hôm nay cứ thế đã, làm quen địa điểm trước."
Trịnh Đồ Cẩu ra hiệu cho bartender bên cạnh rót rượu cho mình, cười hì hì nói với hai người bạn thân: "Ta biết dạo này hai người các ngươi có không ít tiền tiêu vặt, lát nữa xuống dưới làm mấy tấm thẻ xem như nể mặt ông cậu già của ta nhé!"
Hai nữ hài có phụ huynh đều là thương nhân thành đạt ra sức gật đầu, ánh mắt nhìn Trịnh Đồ Cẩu tràn đầy sùng bái giống như người hầu.
Ba nữ hài không chú ý tới lúc các nàng cười ha ha đùa giỡn, có một nam nhân mặc bộ vest màu xanh lam, phía sau là hai hán tử đô con như cột thép xuất hiện dưới ánh đèn chói mắt của quán bar...
...
Loại người nào tinh mắt nhất?
Đáp án là xa thuyền điếm cước nha. (*)
(*) Xa: phu xe, thuyền: người lái đò, điếm: người mở cửa hàng quán trọ, cước: công nhân bốc xếp hàng hóa, nha: người môi giới làm ăn. Đây là những người có mức sống thấp nhất dưới tầng đáy xã hội ngày xưa.
Mặc dù rất nhiều năm trước năm nghề nghiệp này bị xếp vào dưới cửu lưu, nhưng vế sau "vô tội dã khả sát" (vô tội cũng có thể giết) đã đủ nói lên sự giả dối nham hiểm của những kẻ này.
Mặc dù đánh giá về năm chữ này không được công bằng cho lắm, nhưng từ chi tiết này có thể nhìn ra độ tinh mắt của những người này.
Bọn hắn có thể dễ dàng phân biệt được khí thế của một người là thật hay giả, sau đó nhanh chóng đưa ra phán đoán ngươi có phải là đối tượng bọn hắn nên hạ thủ hay không. Mà đây cũng là nguyên nhân vì sao bọn hắn làm ra rất nhiều chuyện khiến người ta hận đến cắn răng nghiến lợi nhưng vẫn bình yên vô sự.
Trước giờ bọn hắn chưa từng đắc tội người mình không thể chọc vào.
Trong xã hội hiện đại, nhân viên phục vụ trong quán bar, hộp đêm tất nhiên cũng thuộc chữ "điếm" trong năm chữ này.
Những người này rất tinh mắt.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Hạ quốc sau thế kỷ 21 có rất nhiều dân nghèo quật khởi ban đầu đều làm nhân viên phục vụ trong quán bar hộp đêm, vì sao bọn hắn có xuất phát điểm thấp như vậy mà lại leo lên được cây đại thụ che trời.
Khi Tô Bình Nam bước vào quán bar, ánh mắt mấy nhân viên phục vụ chợt sáng ngời.
Mặc dù không nhìn ra nhãn hiệu của bộ vest trên người nam nhân, cũng không nhìn thấy trang sức quý báu, nhưng trong lòng mỗi nhân viên phục vụ đều lập tức kết luận người này chắc chắn là một nhân vật lớn.
Quán bar SOS tuy trang trí theo phong cách Punk, nhưng trên các chi tiết vẫn thể hiện mặt giàu sang phú quý.
Chưa kể những cái khác, chỉ riêng đồ trang trí được làm bằng vàng ròng đã đủ lấn át khí thế của rất nhiều vị khách có tài sản ở mức bình thường, khiến bọn hắn rụt rè e ngại.
Nhưng nam nhân này thì khác.
Nhìn người trước tiên phải nhìn thần thái.
Trong mắt các nhân viên phục vụ, sau khi Tô Bình Nam đẩy cửa bước vào, ánh mắt hắn vẫn luôn bình tĩnh. Hơn nữa nam nhân này không hề né tránh ánh mắt của bất kỳ ai.
Rất tự nhiên.
Từ khi bước vào nam nhân luôn tỏ ra bình tĩnh lạ thường, như thể quán bar số một tại Hàng Châu SOS này chẳng khác nào quán vỉa hè.
Thậm chí đối phương không liếc khung cảnh xung quanh lấy một lần!
"Ông chủ, lần đầu tiên tới đây có phải không? Ngài thích rượu vang vị gì? Có loại nhạc yêu thích không?"
Nhân viên phục vụ tên Tiểu Hỏa nhiệt tình tiếp đón. Khó khăn lắm hắn mới cướp được cơ hội này từ mấy đồng nghiệp.
Tiểu Hỏa có một trực giác.
Người này tuyệt đối là nhân vật lớn vung tiền như rác. Nếu mình có thể bám víu vào vị khách này thì chắc chắn sẽ kiếm được khoản hoa hồng kếch xù!
Tô Bình Nam không nói gì, chỉ lạnh lùng liếc đối phương một cái rồi nhìn về phía Trịnh Đồ Cẩu đang lắc lư theo nhạc trên tầng hai.
Hắn đã đến Hàng Châu được ba tiếng.
Trong ba tiếng này, từ hành động và lời nói của nữ hài tên Trịnh Đồ Cẩu, Tô Bình Nam không nhìn ra được nữ hài này dựa vào đâu mà có tư cách kế thừa ba chữ Trịnh Đồ Cẩu.
Hơn nữa, hiện tại Tô Bình Nam có thể khẳng định nữ hài này tuyệt đối không có kỹ năng vật lộn!
Theo tư liệu về Thanh Bang, võ công của Trịnh gia là bí truyền mà Ngũ Mai sư thái truyền lại.
Có thể nói kỹ năng di chuyển trong phạm vi hẹp là độc nhất vô nhị, nếu không những người khác trong phái Bát Căn sẽ không để cho Trịnh gia chiếm vị trí Bảng Nhãn lâu như vậy.
Nữ hài trên tầng hai lắc lư theo nhạc, mặc dù điệu nhảy rất đúng nhịp, nhưng nam nhân liếc mắt đã nhìn ra nữ hài này tuyệt đối không có dấu vết từng huấn luyện. Một số dấu vết một khi khắc sâu thì không dễ ngụy trang.
"Trên tầng hai còn chỗ không?"
Tô Bình Nam nhìn nhân viên phục vụ đi theo mình.
"Vị trí trên tầng hai cần tiêu phí, vị trí khác nhau mức giá khác nhau."
Tiểu Hỏa dè đặt trả lời.
Cuối cùng hắn đã biết thế nào mới là khí thế của nhân vật lớn. Lúc nãy nam nhân này lạnh lùng liếc mình, hắn cảm thấy sống lưng ớn lạnh!
"Ta muốn chỗ kề sát mấy nữ hài kia."
Tô Bình Nam gật đầu, đi thẳng tới hàng ghế chỉ cách Trịnh Đồ Cẩu một mét.
"Vâng."
Tiểu Hỏa sắp xếp chỗ cho ba người Tô Bình Nam xong mới hoảng hốt rời đi, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Đến lúc này hắn mới nhận ra mình chưa bán được một chai rượu ngon nào.
…
"Yeah..."
Kỹ thuật điều tiết không khí của DJ giả kia quả thật khá tốt. Trong bầu không khí sôi động của quán bar, ba nữ hài nhảy rất sung.
Hiển nhiên Trịnh Đồ Cẩu uống rượu rất giỏi. Sau khi ba nữ hài uống hết một chai rượu vang, nàng không chỉ không say mà còn bảo bartender mang thêm một chai nữa.
"A Đồ."
Chẳng dễ gì Trịnh Đồ Cẩu mới ngồi xuống, Liễu Phiêu Phiêu len lén kéo ống tay áo của nữ hài.
"Ngươi nhìn ba kẻ lập dị ở bên cạnh đi, hình như bọn hắn cứ nhìn ngươi suốt."
"Kẻ lập dị? Cứ nhìn ta suốt?"
Trên gò má trắng nõn của Trịnh Đồ Cẩu giờ đây đỏ hây hây như phủ thêm một lớp nắng chiều. Nữ hài nghiêng đầu nhìn hàng ghế bên cạnh.
Dưới ánh đèn mờ tối, ba nam nhân ngồi ngay ngắn, không có dáng vẻ thả lỏng của người bình thường đi quán bar, lưng ưỡn thẳng tắp.
Thậm chí nam nhân ngồi giữa thấy Trịnh Đồ Cẩu nhìn sang còn nâng ly với nàng.
Ly rượu đỏ thẫm cực kỳ đẹp dưới ánh đèn.