"Bản tiểu thư xinh đẹp trời cho, các đại thúc chưa từng gặp nữ hài nào hoạt bát đáng yêu như ta, nhìn tí thì có làm sao..."
Nếu là thời đại sau này, Trịnh Đồ Cẩu chắc chắn là một cao thủ giao tiếp. Nàng tự nhiên nâng ly rượu của mình lên, cụng ly từ xa với nam nhân vạm vỡ kia.
"Đại thúc, các ngươi nghiêm túc quá đấy, có muốn sang đây uống cùng ta không?"
Trịnh Đồ Cẩu nhìn thấy chai rượu vang được đặt trên bàn bên kia, lập tức nhận ra đây là Lafite năm 82 - một trong những báu vật trấn tiệm của quán bar này. Nữ hài từ nhỏ đã mê rượu bỗng mời mọc ba nam nhân.
"Ngươi điên rồi! Bọn hắn rất đáng sợ!"
Hai cô bạn thân lập tức trợn tròn mắt sững sờ. Mặc dù ở niên đại này, gia cảnh của ba nữ hài đã đủ vốn liếng cho các nàng ngang ngược, nhưng dù sao các nàng cũng mới chỉ là sinh viên năm nhất mà thôi.
Vẫn còn ngây ngô chưa trải đời.
Liễu Phiêu Phiêu thấy ánh mắt của mấy nam nhân này khiến nàng liên tưởng tới chim ưng trong thế giới động vật.
Sắc bén.
"Yên tâm đi, đây là quán bar của cậu ta."
Trịnh Đồ Cẩu cười duyên: "Mặc dù ông ngoại ta nói hắn không nên thân, nhưng trên giang hồ tam giáo cửu lưu, hắn vẫn có chút bản lĩnh."
"Đương nhiên. Ở Hàng Châu có ai không biết uy danh hiển hách của Tống đại công tử chứ."
Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Trịnh Đồ Cẩu.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mấy nữ hài, nam nhân mặc bộ vest màu xanh nhạt kia cuộn bàn tay phải, duỗi bàn tay trái, ôm quyền chào nữ hài.
Lễ nghi ôm quyền của Thanh Bang.
Tô Bình Nam kiệt ngạo đến Hàng Châu sẵn lòng thực hiện lễ nghi ôm quyền với một tiểu cô nương không phải vì sợ, càng không phải vì rỗi hơi.
Mà là vì hắn kính trọng ba chữ Trịnh Đồ Cẩu trấn giữ nhà kho Tứ Hành.
…
Nếu như dưới cách nhìn của Trịnh Đồ Cẩu, nam nhân vừa rồi hoàn toàn không hợp với môi trường ở đây, thì sau khi Tô Bình Nam thực hiện lễ nghi ôm quyền, cô gái lại cảm thấy đối phương giống một kẻ lập dị.
Một kẻ lập dị bước ra từ một bức ảnh cũ kỹ ố vàng.
Đã là thời đại nào rồi mà còn dùng cách này để bắt chuyện với con gái trong quán bar?
Thật là không thể hiểu nổi.
Sau khi thực hiện xong động tác chào, Tô Bình Nam nhìn Trịnh Đồ Cẩu chăm chú.
Từ biểu cảm của cô gái, hắn có thể nhìn ra vẻ bối rối, sự khó hiểu, tóm lại là không thấy có chút khí chất giang hồ nào.
Rõ ràng, cô gái này hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của cử chỉ này.
Trong mắt nam nhân thoáng qua một tia thất vọng, nhưng cũng khiến Tô Bình Nam càng thêm tò mò.
Mạng lưới của Cẩm Tú đã tiến hành một cuộc điều tra chi tiết về lai lịch gia đình của Trịnh Đồ Cẩu, có thể nói trong thời đại này, cho đến hiện tại Trịnh gia là gia tộc mạnh nhất của phái Bát Căn.
Mẹ của cô gái trước mặt là một nhân vật lớn trong hệ thống giáo dục Hàng thành, ông ngoại nàng mặc dù đã nghỉ hưu nhưng vẫn có tiếng nói nhất định trong giới lãnh đạo cấp cao, cho đến người cậu của nàng đang quản lý một quán bar cũng có tiếng nói nhất định trong giới giang hồ.
Kiểu gia đình này có thể coi là tầng lớp thượng lưu của xã hội, mẹ nàng với trí tuệ của mình không thể không hiểu ý nghĩa của cái tên Trịnh Đồ Cẩu.
“Ta có thể ngồi đây được chứ?”
Tô Bình Nam ra hiệu cho Đỗ Cửu đặt chai rượu vang đỏ mà bọn hắn mang theo lên chiếc bàn trước mặt Trịnh Đồ Cẩu, mỉm cười nói: “Nghe nói Trịnh tiểu thư rất thích rượu vang, chai rượu này coi như là phí vào cửa của ta.”
“Đại thúc, loại rượu này rất hiếm, rất khó mua được, người cậu gian thương của ta chắc chắn đã chặt chém ngươi. Nhưng ngươi yên tâm, giá mà hắn đưa ra mặc dù rất cao, nhưng chắc chắn không phải là đồ giả, hắn không phải loại người đó.”
Trịnh Đồ Cẩu nhìn chai Lafite trên bàn với đôi mắt đầy sao.
Tô Bình Nam mỉm cười.
Hòa Ký hiện sở hữu mười bốn cửa hàng rượu tại Cảng thành, gần 70% rượu vang từ Gaul nằm dưới sự kiểm soát của Cẩm Tú. Đương nhiên sau khi uống hắn có thể biết được chai rượu này là thật hay giả.
Thậm chí từ ký hiệu đặc biệt trên chai rượu hắn có thể biết chai rượu này được nhập khẩu vào từ con đường nào.
Dù sao những lĩnh vực mà Cẩm Tú nhúng tay vào vẫn luôn là độc quyền.
Để giành được thị phần trong thị trường rượu vang, nhiều việc bắt buộc phải được thực hiện bằng bạo lực, nhưng những chuyện nhỏ nhặt này đã biến mất khỏi ký ức của mọi người.
Thắng là vua thua là giặc.
Hiện tại rất nhiều người ở Cảnh thành chỉ nhớ rằng, nếu muốn uống rượu ngon thì lựa chọn tốt nhất là tìm đến Hòa Ký, chứ không phải là tìm hiểu xem nguyên nhân thực sự khiến ông chủ của những cửa hàng lâu đời đó đột nhiên biến mất, di cư ra nước ngoài.
“Ồ?”
Trịnh Đồ Cẩu cuối cùng cũng rời mắt khỏi chai rượu vang chuyển sang nhìn Tô Bình Nam, đến tận lúc này cô gái mới nhận ra: “Ngươi biết ta sao? Làm sao ngươi biết ta họ Trịnh?”
“Ta không chỉ biết ngươi họ Trịnh, ta còn biết ngươi tên Đồ Cẩu.”
Tô Bình Nam cười lớn nói: “Dù sao cái tên này có chút kỳ quái, không giống tên của một cô gái chút nào, rất khó nhớ.”
“Ta ghét cái tên này.”
Vẻ mặt của Trịnh Đồ Cẩu lập tức trở nên khó chịu: “Thực ra tên trước đây của ta không phải như vậy. Trịnh Tố Tố mới là cái tên đầu tiên của ta.”
“Ta có thể ngồi xuống được chứ?”
Tô Bình Nam chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh.
“Có thể.”
Trịnh Đồ Cẩu vô tư làm động tác mời ngồi.
Ánh đèn lung linh mờ ảo, tiếng nhạc xập xình chói tai.
Một ông trùm xã hội đen quyền lực và một cô gái trẻ chưa hiểu sự đời bắt đầu trò chuyện với nhau, từ tiếng cười mà cô gái thỉnh thoảng phát ra có thể thấy hai bên trò chuyện rất vui vẻ.