"Hôm nay ta rất vui, ta nhận được một số món ăn thôn quê từ Cẩm Tú Các, cho tất cả các ngươi nếm thử."
Năm trước Lý Bản làm phó quản lí bách hóa Cẩm Tú ở Ô thành thì đã có nhà riêng. Hắn lười nghe cha mình cằn nhằn lải nhải cho nên rất ít khi về nhà.
Lý Quần còn muốn nói vài câu châm chọc, mẹ của Lý Bản trừng mắt nhìn một cái, hắn lập tức ngừng nói.
Bữa ăn ở Cẩm Tú Các rất ngon, cả nhà đang ăn rất vui vẻ thì Lý Bản lên tiếng: "Anh Cả, Anh Hai, Thằng Tư, đừng làm bất cứ công việc nào hiện tại nữa, ta đã tìm được một công việc cho các ngươi rồi."
Ngoại trừ Lý Bản, các chị em của hắn đều kế thừa Lý Quần, về cơ bản họ thuộc tuýp người lương thiện, cuộc sống rất kín kẽ.
"Bọn hắn khác với ngươi. Nếu ngươi muốn sa ngã, đừng kéo theo bọn hắn."
Lão Lý không khỏi xen vào, con trai có đức tính gì hắn biết rất rõ, có thể tìm được việc kinh doanh gì tốt chứ.
Lý Bản vốn đã quen châm chọc, bơ đi tiếp tục nói: "Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng Thiên Đô, tất cả các ngươi đi làm công việc gì thực tế đi, tiền lương hai vạn, tự mình cân nhắc đi hay không."
Lương hai vạn, câu này vừa ra mọi người nhà họ Lý đều im lặng.
Lão Lý cũng không nói gì, hắn đã làm giáo viên được ba mươi năm, lương hưu một trăm chín mươi đồng. Thằng ba vừa mở miệng, một tháng lương gấp mười lần của hắn.
"Sợ là làm không được cho người ta ấy chứ."
Lão đại có chút lo lắng nói.
"Các ngươi không cần phải làm việc gì khó khăn, chỉ cần trung thực nghe lời là được rồi."
Lão tam đã nói như vậy, ba huynh đệ còn lại đều mặt mày rạng rỡ, vội vàng gật đầu đồng ý.
Ăn xong, lão Lý đặc biệt gọi Lý Bản vào trong phòng.
"Ngươi ăn ngay nói thật đi, bằng không dù là núi vàng ta cũng không cho bọn hắn đi!"
Lý Quần là người thận trọng và không bao giờ tin rằng sẽ có một điều tốt đẹp từ trên trời rơi xuống sẽ tự rơi trúng đầu mình.
"Gần đây công ty ở Ô thành hoạt động tốt, ông chủ đánh giá cao ta, nên tìm cơ hội kiếm sống cho anh chị em ta, đừng nghĩ lung tung."
Lý Bản nói.
Lão Lý là người thật thà chứ không ngốc. Thậm chí có thể nói là rất thông minh, cả đời hắn dạy lịch sử nên rất nhiều điều nhìn ra rất rõ ràng.
Thở dài, lão Lý trông già đi rất nhiều: "Nhà ngươi ở cũng là của Cẩm Tú phải không? Anh chị em của ngươi lại tới bưng bát cơm của Cẩm Tú, có bao giờ nghĩ đến chưa?"
"Nghĩ cái gì?"
Lão Lý cười miễn cưỡng: "Ta dạy môn lịch sử, thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy một cách khống chế người như vậy. Ngươi lún vào Cẩm Tú quá sâu, có chuyện gì lại không thể trốn được. Cẩm Tú không phải là đang chiêu mộ nhân tài mà đang mua mạng của ngươi đấy."
Lão Lý khi nói đến đoạn xúc động, hai mắt có chút đỏ lên.
Lần đầu tiên ở trước mặt cha, Lý Bản lộ ra tư thế giang hồ cao vút của mình, mỉm cười nói: "Từ ngày bước chân vào Cẩm Tú, tính mạng của ta đã bán rồi, ta nghĩ mạng mình bán thật là đáng, ta cam tâm."
Lão Lý nhìn đứa con trai từ nhỏ đã đầy dã tính, lần đầu tiên thấy trong mắt hắn có vẻ khuất phục.
"Sinh ra rồi không thể thay đổi, nhưng hình xăm thì có thể."
Trong Cẩm Tú Sơn Trang, dưới biểu hiện kinh ngạc của Lục Viễn và Đỗ Cửu, Cố công tử trông tự mãn, để lộ hình xăm vừa làm.
"Thế nào? Người thợ xăm nói rằng hắn là đệ tử trực tiếp đầu tiên của Kim Châm Trương. Tay nghề rất tốt nhưng mà con mẹ nó đau quá."
Lục Viễn gật đầu, cẩn thận nhìn hồi lâu, nghiêm túc nói: "Hồ lô này nhìn khá quá chứ."
Tô Bình Nam nhìn Cố Thanh Vân, người đang khoe hồ lô sau lưng mình, không nói nên lời: "Ngươi tìm ta có chuyện gì, không phải chỉ để cho ta xem cái hồ lô đấy chứ?"
Cố Thanh Vân nhìn vẻ mặt thất học của ngươi ta: "Các người đều là những người thô lỗ, hồ lô có nghĩa là phúc lộc, điều này cho thấy rằng ta sẽ sống lâu trăm tuổi, mọi việc suôn sẻ."
"Ta nghe nói cảng Cẩm Tú của ngươi sắp mở, ta đến tìm ngươi để cùng nhau đi xem thế giới."
Tô Bình Nam gật đầu: "Nghe nói mở hải cảng sẽ khí nuốt sông núi, mọi người cùng đi."
Nhìn Cố Thanh Vân vẫn còn đang tỏ ra thần bí, Tô Bình Nam tự hỏi: "Còn gì nữa không?"
"Bạn ta có một bữa tiệc và muốn mời ngươi."
Tô Bình Nam cau mày, hắn thích yên tĩnh không thích di chuyển, rất ít khi dự yến tiệc, dù là tiệc thương gia Tô Bình Nam cũng thường chỉ rủ Hà Minh Kiên tham dự. Vì vậy trong mắt người thường, Tô Bình Nam là người bí ẩn nhất của Thiên Nam.
Cố Thanh Vân hoàn toàn coi Tô Bình Nam là bạn bè, và nhiều điều bắt đầu không còn giấu giếm: "Ngươi biết ta đã ở trong vòng lẩn quẩn nào trước đây không?"
Tô Bình Nam gật đầu nói: "Ta biết."
Những người nằm trong vòng giao thiệp của Cố Thanh Vân đều là con cháu trong gia đình phú quý mà người ta gọi là phú nhị đại. Những người này tuy cảnh giác với nhau, nhưng lại tụ tập với nhau vì một vài điểm chung nào đó, tạo thành một vòng kín mà người ngoài khó hòa nhập. Dù người ngoài nhìn nhận và đánh giá những người này như thế nào thì cũng không thể phủ nhận rằng những người này có tài thông tin và giao tiếp rộng rãi.