"Bữa tiệc này có người nhất định rất hữu dụng đối với ngươi, cho nên ta mới đặc biệt mời riêng ngươi."
Tất nhiên Cố Thanh Vân biết tính cách của Tô Bình Nam, và ngay lập tức nói ra mục đích thực sự của mình. Trong khi nói, Cố Thanh Vân khôi phục trạng thái của Cố công tử: "Lương công tử ở Thịnh Kinh đang đến, ta biết ngươi không xem trọng những người này, nhưng mà hắn khác biệt và có thể giúp ngươi rất nhiều."
Lần này, Cố Thanh Vân thực sự đặt hết tâm huyết của mình để suy nghĩ vì lợi ích của Tô Bình Nam: "Ở Cảng thành ngươi có ngân hàng quốc tế Cẩm Tú phải không?"
Tô Bình Nam nói có, hiện ngân hàng quốc tế Cẩm Tú chỉ có văn phòng chi nhánh ở Cảng thành và Thiên Nam. Tỉnh Tứ Xuyên dự kiến chậm nhất là vào năm sau dưới sự bắc cầu của huynh đệ Lưu gia.
Cố Thanh Vân mỉm cười: "Thủ tướng của một quốc gia trung lập vĩnh viễn sẽ đến thăm Hạ quốc, hắn có thể cho ngươi gặp thủ tướng."
Thấy Cẩm Tú vẫn còn lác đác vài người, Cố Thanh Vân hạ giọng: "Nếu ngân hàng quốc tế Cẩm Tú có thể hợp tác với ngân hàng thường trực Trung Quốc, hãy thêm một cửa cập bến cho ngân hàng quốc tế Cẩm Tú trong ngân hàng thường trực Trung Quốc."
Trước khi hắn nói xong, Tô Bình Nam kinh hãi đứng lên, giọng điệu rất nghiêm túc: "Ta nợ ngươi một ân tình lớn."
Các quốc gia trung lập vĩnh viễn là thiên đường trốn thuế của thế giới, và các ngân hàng của quốc gia này thực thi nghiêm ngặt việc giữ bí mật của khách hàng và thậm chí là lập pháp cho điều đó.
Với hai điểm này, một khi ngân hàng quốc tế Cẩm Tú hợp tác thành công với ngân hàng trung ương của quốc gia trung lập vĩnh viễn, vậy thì ngân hàng tư nhân Cẩm Tú chỉ cần dựa vào hai điểm là trốn thuế và bảo mật cũng đủ để đại gia Hạ quốc đổ xô vào, chưa kể tài chính nhiều không đếm xuể. Khi đó, ngân hàng quốc tế Cẩm Tú sẽ bóp chặt yết hầu những kẻ này, nắm giữ quyền thế vô hình khôn lường.
"Không cần khách khí, sự việc rất khó, nhưng nếu thành công sẽ không bị ai chê cười nữa."
Lời nói của Cố Thanh Vân thật có ý nghĩa, không ai hiểu rõ sức mạnh của một người thông thạo kênh dẫn vốn ở nước ngoài hơn hắn.
Tô Bình Nam nở nụ cười: "Có quả bầu hồ lô quả nhiên tốt, ta thích ngươi xăm hình hồ lô này lắm."
Từ trước đến nay hắn đều kiềm chế cảm xúc, có thể khen ngợi mức độ như vậy là rất hiếm thấy.
Lương Như Sơn sắp đến, nhưng vòng giao thiệp của Cố Thanh Vân vẫn bình tĩnh. Lương gia gốc ở Thiên Nam, một năm không dám nói là mười lần trở về, thì cũng phải tám lần.
Khi Cố Thanh Vân nói rằng hắn đã mời Tô Bình Nam, trong giới bùng nổ. Những người này tuy kiêu ngạo nhưng cũng an phận.
Nói đến Tiểu Hồng Bào, con nhà quan còn đỡ, chứ đám con cháu thương nhân thế gia đều không giữ nổi bình tĩnh.
Từ khía cạnh giàu có mà nói, hắn hiện là chủ tịch của Thiên Nam, bao gồm cả Vu Chính, người đã ngầm đồng ý rằng tập đoàn Cẩm Tú là lãnh đạo của thế giới kinh doanh Thiên Nam.
Xét trên phương diện thâm niên, người ta ngang hàng với cha mình, đây cũng là lời hắn nói, tình huống thực tế trong lòng hắn cũng rõ ràng. Tô Bình Nam gọi hắn là gì khi gặp hắn? Gọi là Tô thúc?
An Viên Hoa không nằm trong vòng giao thiệp của Cố Thanh Vân. Khi biết tin tức, hắn thông báo cho An Hạ Lạc càng sớm càng tốt.
An mập đã nhắc đến Ô thành trong bữa tiệc cưới lần trước, sau đó sự việc phát triển làm cho hắn tâm lạnh tới đáy cốc rồi. Tô Bình Nam vẫn độc đoán và tàn nhẫn, hắn bị dọa trở về.
"Với tính cách của Tô Bình Nam mà cũng đi dự tiệc kiểu này sao?"
An mập rất ngạc nhiên vì mặc dù Cố Thanh Vân và Tô Bình Nam rất thân thiết, nhưng hắn cảm thấy Tô Bình Nam sẽ không đứng về phía Cố Thanh Vân trong dịp này.
An mập nhạy bén nói với An Viên Hoa rằng mọi chuyện chắc chắn không đơn giản như vậy. Cho dù gia cảnh của Lương Như Sơn có nổi bật đến đâu, với sự kiêu ngạo của Tiểu Hồng Bào sẽ không bao giờ liếc mắt lấy một cái. Cha hắn có đến đây cũng chưa chắc được để ý.
"Ngươi lần này đi không nên mang theo miệng, chỉ có hai mắt. Cho dù hắn uống nước mấy lần, ngươi cũng phải cẩn thận xem kỹ cho ta."
"Hiểu rồi."
An Viên Hoa cúp điện thoại.
…
Sau khi trùng sinh, Tô Bình Nam đã tin tưởng ba huynh đệ cùng tranh đoạt thiên hạ lúc ban đầu. Tô Văn Văn cùng Quách Quang Diệu đã tự lập, nhưng kẻ tàn nhẫn nhất Dương Thiên Lý vẫn chưa được Tô Bình Nam thả ra hoạt động một mình.
Tô Bình Nam không bao giờ nghi ngờ lòng trung thành của Dương Thiên Lý, mà chỉ có một lý do duy nhất hắn không cho Dương Thiên Lý hoạt động độc lập, đó là đối phương có tính cách liều mạng.
Không xem mạng người khác là mạng, loại người này có rất nhiều; nhưng mà không xem mạng của mình là mạng, loại người tàn nhẫn như thế này cũng rất ít. Động một chút là lấy mạng ra liều, Dương Thiên Lý chính là trong số người mà Tô Bình Nam tin tưởng, vô luận đối phương là ai, trước mặt có bao nhiêu người đao của Dương Thiên Lý cũng sẽ không hạ, chờ đến hắn chết hoặc là giết chết đối phương.
Vì vậy, khi Dương Thiên Lý nói với vẻ mặt bình tĩnh và vui vẻ rằng hắn muốn cùng một nữ tử đi du lịch khắp các vùng non xanh nước biếc ở những nước nổi tiếng, Tô Bình Nam trầm ổn như núi vậy mà lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt mất bình tĩnh, giống như gặp phải ma, kỳ lạ không thể tả.
Văn Tiểu Địch cũng không ngoại lệ, sốc đến nỗi ly cà phê đang cầm trên tay chao đảo, rơi xuống đất.