Dương Thiên Lý nhẹ nhàng tháo chiếc đồng hồ Rolex vàng trên cổ tay rồi trước mặt Tô Bình Nam, khom người nói: "Đại ca, ta muốn cưới nàng."
Tô Bình Nam không chạm vào chiếc đồng hồ đặt trên bàn, mà dựa vào lưng ghế ra hiệu cho Văn Tiểu Địch đi ra ngoài trước, sau đó nhìn Dương Thiên Lý một cách sắc bén.
"Cưới vợ và từ bỏ Cẩm Tú là hai việc không liên quan gì cả. Hãy nói cho ta biết tại sao?"
Khuôn mặt của Tô Bình Nam vô cảm và giọng nói cũng thờ ơ, nhưng Dương Thiên Lý hiểu rõ Tô Bình Nam, biết rằng ông chủ của mình đang nổi cơn thịnh nộ.
Dương Thiên Lý bắt đầu kể câu chuyện của mình như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó.
Lần đầu tiên Dương Thiên Lý thấy trái tim mình rung động là ở quảng trường Thiên Đô Cương. Một nữ sinh mặc áo xanh lam, tóc ngắn và nước da màu lúa mì, đang lặng lẽ phác thảo một chú chim bồ câu, với một cây đàn guitar bên cạnh.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Dương Thiên Lý đã cảm thấy nữ tử này chính là người mà mình đang tìm kiếm, và mình có thể rút đao vì nữ tử này.
"Đại ca, đời này ta muốn ở bên cạnh nàng."
Dương Thiên Lý nói rất nghiêm túc.
Tô Bình Nam vô cảm, ra hiệu hắn tiếp tục nói.
"Sau đó, ngày nào ta cũng đến quảng trường đợi nàng, mất cả tuần mới gặp lại nàng."
Đôi mắt Dương Thiên Lý hiện lên vẻ vui mừng. Tô Bình Nam vẫn không lên tiếng, đưa điếu thuốc đã châm vào miệng, lạnh lùng nhìn người anh em đang bị trúng độc tình đằng sau làn khói xanh.
"Ngày hôm đó, thay vì vẽ, nàng lại quyên tiền cho một loài động vật có nguy cơ tuyệt chủng trong khu bảo tồn thiên nhiên."
"Đại ca, ngươi có biết khu bảo tồn thiên nhiên là gì không?"
Đôi mắt của Dương Thiên Lý sáng rực lên.
"Ừ, nói tiếp đi, ta đang nghe đây."
Tô Bình Nam nhìn người từng sát cánh bên cạnh mình, giọng điệu có chút trầm xuống.
Hôm đó, Hạ Trúc mặc một chiếc áo phông trắng và quần jean, mặt trời khuất bóng nàng trông thật xinh đẹp, có một thùng quyên góp trước mặt nàng và một vài người bạn cùng lớp. Nàng nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ đồ tây đen có hình xăm con rồng trên cổ. Nam nhân bước đến và mang tất cả tiền mặt trong ví bỏ vào thùng. Mặc dù không đếm, nhưng mà mấy sinh viên đại học biết rằng chắc chắn trong đó có rất nhiều tiền.
Hạ Trúc mỉm cười cảm ơn hắn.
Chính nụ cười này đã khiến cho nam nhân chưa từng biết sợ hãi là gì, lần đầu tiên cảm thấy lo lắng là như thế nào.
Dương Thiên Lý - người chưa bao giờ tiếp xúc với nữ nhân trước đây h miệng cười như liệt, lo lắng quay đầu đi.
Liên lạc được ba ngày, Dương Thiên Lý đều ở lại quảng trường, chỉ cần nữ tử xuất hiện, hắn sẽ mang hết tiền mặt bỏ vào thùng, rồi sau đó bỏ của chạy lấy người.
Cho đến ngày thứ tư, nữ tử gọi hắn lại.
"Không cần nhiều tiền như vậy, quyên góp theo khả năng là được."
"Ồ."
Dương Thiên Lý trông hơi vụng về và chỉ gật đầu.
Thấy hắn căng thẳng, nữ tử cười tươi như hoa nói: "Cảm ơn lòng tốt của ngươi, hôm nay để ta hát cho ngươi một bài coi như là một lời cảm ơn."
Hạ Trúc nhặt cây đàn bên cạnh lên rồi chuyên chú hát một bài hát của Trương Tam cho Dương Thiên Lý nghe.
Giọng hát của nữ tử thật sảng khoái, phảng phất nét u sầu, và một câu trong lời bài hát đã đánh trúng Dương Thiên Lý.
"Chúng ta sẽ bay thật xa để thấy rằng thế giới không quá ảm đạm."
Khi nữ tử hát đoạn điệp khúc đầu tiên, Dương Thiên Lý nói với một giọng nghiêm túc, âm thanh rất lớn.
"Dù ngươi đi bất cứ nơi nào, ta cũng muốn đi cùng với ngươi."
Người đàn ông không biết nói lời yêu hoa mĩ nhưng một khi nói ra sẽ hết sức động lòng người. Nữ tử rất độc lập, rất thông tuệ, có thể nghe thấy sự nghiêm túc trong giọng điệu của người đàn ông có phần vụng về trước mặt này.
Cuối cùng, Dương Thiên Lý đã bỏ chạy trong hoảng loạn sau khi bị đôi mắt trong trẻo như nước của nữ tử nhìn chăm chú.
Ngày hôm sau, sau khi chạy trốn xong, Dương Thiên Lý lại đến quảng trường. Lần này không có thùng quyên góp trước mặt nữ tử kia, hắn thấy vô cùng lúng túng.
Cô gái không nói gì mà chỉ vỗ về chiếc ghế trống bên cạnh.
Dương Thiên Lý phúc tới tâm sáng bèn ngồi xuống.
Chiều hôm đó, nữ tử hát ca cả buổi chiều, hai người không nói gì cả.
Trong nhiều ngày sau đó, nữ tử có lúc xuất hiện có lúc không.
Nhưng mỗi lần xuất hiện, Dương Thiên Lý đều lặng lẽ ngồi bên nàng, nghe nàng hát và xem nàng vẽ.
Cho đến một ngày, nữ tử nói với hắn rằng hôm nay là sinh nhật của nàng, nàng đã mời Dương Thiên Lý đi ăn tối, hôm đó Dương Thiên Lý mới biết tên nàng.
Hạ Trúc.
Tô Bình Nam đốt một điếu thuốc, lấy tay gạt tàn thuốc ra, sau đó nhìn Dương Thiên Lý. Ánh mắt Tô Bình Nam mang một ý nghĩa khác.
Ở một thời không khác, Dương Thiên Lý bị kết án mười lăm năm tù, lại còn bị trọng thương, cuộc sống có thể nói là đã tương đương với kết thúc, sau đó bệnh nặng mà chết.
"Câu chuyện rất hay, nhưng ta vẫn không hiểu tại sao ngươi lại bỏ Cẩm Tú."
Những gì Tô Bình Nam nợ Dương Thiên Lý, hắn nhất định sẽ trả lại, vì vậy hắn kiên nhẫn hỏi. Hiện giờ căn cơ Cẩm Tú đã sâu, phú quý sắp tới rồi, Tô Bình Nam không muốn Dương Thiên Lý cứ ra đi như vậy.
"Ngươi là huynh đệ của ta, là huynh đệ cùng ta vào sinh ra tử. Ta đã hứa với ngươi sẽ cho ngươi một đời phú quý."
Lần đầu tiên Tô Bình Nam lên tiếng giữ người lại...