Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 267 - Chương 267: Giám Đốc Mang Đao Bên Người

Chương 267: Giám đốc mang đao bên người Chương 267: Giám đốc mang đao bên người

"Đại ca, ngươi không có phát hiện ta có cái gì khác sao?"

Dương Thiên Lý quả thực là dương quang sáng lạn.

Tô Bình Nam nghe vậy, ánh mắt chậm rãi quét qua trên người Dương Thiên Lý, hắn tinh tường phát hiện ra điểm khác biệt của Dương Thiên Lý.

"Đao của ngươi đâu?"

Tô Bình Nam hỏi. Từ lần đầu tiên gặp Dương Thiên Lý, hắn đã thấy bên người Dương Thiên Lý luôn có mang theo một con dao.

Dương Thiên Lý cười hạnh phúc: "Ta nghĩ ta không cần nữa."

Hôm đó trời mưa rất to.

Dương Thiên Lý đi dạo cùng Hạ Trúc đến khuya, khi đi ngang qua một con hẻm nhỏ bị ba thanh niên chặn lại, toàn thân Dương Thiên Lý chợt lóe lên một khí chất rất cay độc, muốn đoạt hồn người.

Ba thanh niên chưa kịp ra tay liền bỏ chạy tán loạn, bởi vì một thanh niên tinh mắt dù trong mưa to gió lớn vẫn nhìn thấy được biểu tượng con rồng Hạ quốc trên cổ của Dương Thiên Lý. Hạ Trúc không nói gì bởi vì nàng nhìn thấy thanh đao dài trong tay Dương Thiên Lý.

Tô Bình Nam nhìn Dương Thiên Lý, giọng điệu lạnh lùng: "Người yêu ngươi không muốn ngươi chém giết, vì vậy ngươi từ bỏ đao?"

Dương Thiên Lý cúi đầu không nói chuyện, Tô Bình Nam hít một hơi để cố nén tức giận: "Chúng ta dựa vào cái gì để có được chỗ đứng, dựa vào cái gì hả?"

Lần đầu tiên Tô Bình Nam nổi giận, có chút cảm giác rèn sắt không thành thép mà mắng: "Người như chúng ta, trên tay có thể buông đao xuống, nhưng trong lòng tuyệt đối không thể bỏ."

Câu cuối cùng của Tô Bình Nam từng chữ từng chữ từ trong kẽ răng bật ra: "Chúng ta là sói, ngàn dặm ăn thịt, một khi lòng bỏ đao xuống, chúng ta lập tức biến thành chó."

Có tiếng sấm rền vang, một trận mưa xối xả trút xuống.

Hạ Trúc đang ăn tối với một vài bạn cùng lớp trong một nhà hàng nhỏ trước trường, nàng có chút không yên tâm nhìn về phía cửa nhà hàng.

"Hôm nay là ngày các ngươi thực hành, người ấy nhà ngươi nhất định sẽ tới."

Ngày mai là ngày Hạ Trúc và Dương Thiên Lý lên đường đến khu rừng nhiệt đới Hải Nam để làm kiểm lâm.

Ước mơ của Hạ Trúc là được sống trong thiên nhiên và làm việc vì lợi ích tốt đẹp của thế giới, nàng đã nói rất rõ ràng với Dương Thiên Lý.

Nơi đó không có điều kiện sống thoải mái, không có mức lương hậu hĩnh, thậm chí không có cả dân cư.

Dương Thiên Lý vẫn rất mạnh mẽ: "Có ngươi ở đó là đủ rồi."

Hạ Trúc, người thuyết phục Dương Thiên Lý bỏ đao xuống đang tỏ ra bồn chồn vì nàng biết rằng nam nhân của mình hiện đang đối mặt với giai đoạn khó khăn nhất.

Hắn phải đối mặt với đại ca của mình, người đã từng mang hắn từ Ô thành về và cho hắn vinh hoa phú quý, người đã từng quan tâm chăm sóc hắn.

Tiểu Hồng Bào của Thiên Đô.

Tình yêu của Hạ Trúc và Dương Thiên Lý có nhiều lúc Hạ Trúc là người chủ động.

Trong ấn tượng ban đầu của Hạ Trúc, Dương Thiên Lý rất bí ẩn. Sau những lần quyên góp gây quỹ hàng ngày, sau khi trở về khu Bảo tồn Thiên nhiên, lúc các nàng mở thùng quyên góp thì luôn gây bất ngờ cho người khác.

Hạ Trúc là một nữ tử thông minh, vì tò mò nên nàng mới nhớ số tiền nam nhân quyên góp, gần hai vạn đồng trong nửa tháng. Trong thời đại ngày nay, đây là một số tiền cực lớn.

Mặc dù nam nhân không nói, nhưng nàng có thể nhìn ra tình yêu trong mắt nam nhân kia rất nóng bỏng không che giấu chút nào.

Hạ Trúc học chuyên ngành bảo vệ động thực vật, chuyên ngành này không được yêu thích lắm nhưng Hạ Trúc lại rất yêu thích. Hạ Trúc không yêu ai trong bốn năm đại học không phải vì không có ai theo đuổi nàng, mà là vì nàng không chấp nhận. Hạ Trúc là một nữ tử bướng bỉnh và mạnh mẽ, nàng tin rằng cả đời mình sẽ thuộc về núi rừng và muôn thú. Vì vậy nàng sẽ dành tình cảm đầu tiên và cuối cùng của mình cho một nam nhân sẵn sàng cùng nàng sống hết quãng đời còn lại nơi vùng sông núi.

Nhưng điều này quá lý tưởng hóa, nên nhiều lần Hạ Trúc nghĩ rằng đây chỉ là một hy vọng xa xỉ, cho đến khi nàng gặp được Dương Thiên Lý.

Nam nhân bí ẩn và im lặng, thỉnh thoảng lộ ra khí chất tàn nhẫn khiến nàng càng thêm tò mò.

Sau khi hai người hẹn hò vào đêm mưa đó, Hạ Trúc nhìn thấy thanh đao của Dương Thiên Lý. Vì vậy hai người đã có một buổi nói chuyện cởi mở và thẳng thắn.

"Ngươi thực sự là ai? Ngươi nói với ta ngươi là giám đốc bộ phận của một công ty, nhưng ta chưa từng gặp giám đốc nào mang theo đao bên người."

Đôi mắt của Hạ Trúc rất sáng, giống như những vì sao trên bầu trời đêm vừa tạnh mưa.

Đầu tiên là sự im lặng, qua khoảng thời gian tiếp xúc này, Dương Thiên Lý biết rất rõ nữ tử này là người như thế nào, nàng có lòng tốt mà người thường không thể tưởng tượng nổi.

Im lặng vài phút, Dương Thiên Lý chỉ vào logo cổ áo, một con rồng vàng ba móng vuốt: "Ngươi ở trường đại học nên ta không biết nên giải thích cho ngươi như thế nào. Ngươi có thể tùy ý hỏi bạn bè trong xã hội, nói với họ rằng công ty của ta là tập đoàn Cẩm Tú. Và cổ áo của ta có hình một con rồng vàng, ba móng vuốt."

Biểu cảm trong mắt Dương Thiên Lý rất kỳ lạ, giống như hoài niệm, nhưng cũng giống như tự hào.

"Nếu ngươi sẵn sàng chấp nhận ta, ta có thể từ bỏ mọi thứ ở Cẩm Tú vì ngươi."

Đây là lần đầu tiên Dương Thiên Lý chủ động bỏ đi, bộ dáng có chút cô độc. Hạ Trúc do dự, cuối cùng vẫn không ngăn cản nam nhân lại.

Bình Luận (0)
Comment