Ba mẹ của Đại Ngốc qua đời từ rất sớm, nên hắn và người em trai kém hắn hơn mười tuổi phải vất vả sống qua từng ngày.
Có thể nói là Đại Ngốc đã nuôi dưỡng em trai mình, cụm từ “vừa là anh vừa là ba” miêu tả rất đúng mối quan hệ giữa hai người.
Đại Ngốc rất ngốc nghếch, Nhị Ngốc không ngốc nhưng rất bướng bỉnh.
Đây là đánh giá của toàn thể người dân trong thôn về hai huynh đệ họ Vương.
Nhị Ngốc thực sự rất bướng bỉnh, hắn có thể tranh cãi với một ông già trong thôn ba ngày ba đêm là trái đất hình cầu, cho đến tận khi đối phương nhận mình sai hắn mới hài lòng về nhà ngủ.
Mặc dù bướng bỉnh, nhưng thành thật mà nói, so với Đại Ngốc Vương Huyền Sách, Nhị Ngốc Vương Huyền Quan không hề ngốc chút nào.
Nếu không, hắn đã không được công trình hi vọng của huyện chọn vì thành tích xuất sắc, kết quả là hắn được nhận vào trường tiểu học Anh Đạt ở quận Hô Lan Cáp thành mà không phải trả học phí.
Mọi người trong thôn đều nhớ rõ cái ngày Nhị Ngốc được chọn, Đại Ngốc vui mừng đến mức nhảy múa. Nhưng không ai chú ý tới đôi mắt đột nhiên sáng lấp lánh của Đại Ngốc và những gì hắn đã nói với Nhị Ngốc.
“Ngươi hãy học tập chăm chỉ, đừng lo lắng bất cứ điều gì. Quy tắc ta vẫn giữ, ta coi như kết thúc ở đây. Ngươi chỉ cần sống cuộc đời của mình thật tốt.”
Nếu dựa theo quỹ đạo bình thường của cuộc đời mình, Đại Ngốc sẽ chết già ở ngôi làng không có một vết mực nào trên bản đồ này. Còn Nhị Ngốc sẽ từng bước học xong đại học rồi bước vào xã hội, lấy vợ sinh con, làm người bình thường hoặc lập thành tích gì đó lớn lao rồi kết thúc cuộc đời này.
Nhưng thế giới luôn đầy rẫy những điều bất ngờ.
Sự cố xảy ra khi Nhị Ngốc Vương Huyền Quan đang học lớp năm, cũng chính là ngày cuối cùng của mùa hè.
Ngày này, Vương Huyền Quan giống như các học sinh khác khi được giáo viên gọi, ra sân trường từ rất sớm. Thời điểm này Vương Huyền Quan không hề biết rằng ngày này sẽ thay đổi vận mệnh của rất nhiều người.
Sau khi tập thể dục buổi sáng xong, giáo viên không cho những đứa trẻ ngây thơ này quay lại lớp học, mà dựa theo tập duyệt từ những ngày trước phát hoa vẫy tay cho từng người, yêu cầu bọn hắn xếp ngay ngắn thành hai hàng.
Là một trường tiểu học trọng điểm ở quận Hô Lan Cáp thành, mỗi khi có lãnh đạo đến kiểm tra học sinh, các em sẽ lập đội hình chào mừng như thế này, nên Vương Huyền Quan cảm thấy việc này chẳng có gì lạ, hắn còn rất vui khi được đứng ở hàng trên cùng.
Thầy giáo thường khen ngợi khả năng nhảy cao của hắn, nên mỗi lần hắn nghênh đón các ông chủ đều thể hiện rất xuất sắc, điều này còn giúp cho hắn được nhận những phần quà nhỏ.
Nhưng Vương Huyền Quan không thể ngờ rằng, chiếc ô tô lái vào trường lần này lại được treo một lá cờ mà hắn chỉ thấy ở trên phim.
Trên tấm vải trắng vẽ một mặt trời.
“Người nước ngoài?”
Vương Huyền Quan từ nhỏ thích xem nhất là phim kháng Nhật, cho nên hắn đương nhiên hiểu lá cờ này tượng trưng cho quốc gia nào. Mà ở tuổi của mình, hắn không hiểu thu hút đầu tư hay GTP có nghĩa là gì.
Trong lúc hắn đang dụi mắt vì không tin vào những gì mình nhìn thấy, chiếc xe đã dừng lại.
Cùng với một vài nhân viên mặc đồng phục và những ông chủ chính quyền, hai ba nam nhân nói tiếng nước ngoài giống hệt trong phim bước xuống xe, kẻ nào cũng ngẩng cao đầu, ánh mắt hiện rõ vẻ bố thí khinh thường.
Nếu Vương Huyền Quan không bướng bỉnh đến vậy, hoặc hắn trưởng thành hơn một chút, hiểu chuyện hơn một chút, thì sau đó sẽ không xảy ra nhiều chuyện đến như vậy.
Tiếc là...
Trên đời này không có nếu như...
…
Trong mười phút đầu tiên của lễ chào mừng, mọi thứ diễn ra suôn sẻ, hay nói đúng hơn là vẫn bình thường.
Vương Huyền Quan mặc dù không còn sôi nổi như những lần tiếp đón các ông chủ khác đến kiểm tra, thể hiện ra niềm vui và sự chào đón chân thành của bọn trẻ đối với những ông chủ trong giới chính trị, nhưng hắn cũng không làm điều gì quá đáng.
Chỉ đến khi một nam nhân trông như phiên dịch viên thì thầm vài lời với người thương nhân Nhật, sau đó lấy rất nhiều lá cờ mặt trời từ cốp xe ra, mọi chuyện mới bắt đầu trở nên bất thường.
“Chúng ta không được quên lịch sử, nhưng nhìn về phía trước mới là động lực cho sự phát triển của chúng ta. Vì vậy để chào đón ngài Miyashita đầu tư vào quận Hô Lan, chúng ta phải bảy tỏ ra sự thân thiện, thể hiện sự hào phóng, rộng lượng cũng như thể hiện mong muốn phát triển của chúng ta.”
Phiên dịch viên đã nói những điều mà tên ngốc Vương Huyền Quân hoàn toàn không thể hiểu được, sau đó giáo viên phụ trách duy trì trật tự bắt đầu phát những lá cờ mặt trời khiến hắn rất ngứa mắt.
Khi giáo viên đưa lá cờ cho Vương Huyền Quan, Nhị Ngốc đột nhiên trở nên mất kiểm soát.
“Đây là cờ của ác quỷ, ta không cầm nó.”
Vương Huyền Quan rất nghiêm túc từ chối, không dừng lại ở đó, hắn còn tức giận giật lá cờ của mấy bạn cùng lớp ném xuống đất.
Giáo viên cũng cảm thấy không thỏa mái khi phải yêu cầu tất cả các học sinh giơ cờ lên.
Vì vậy hắn đã không ép Vương Huyền Quan nhặt lá cờ lên, mà chỉ vui vẻ nói với Vương Huyền Quan rằng đây là một nhiệm vụ, nếu không muốn hoàn thành thì sẽ không được nhận quà, hơn nữa còn phải đứng ở cuối hàng.
Vương Huyền Quan lắc đầu.
Đối với một cậu bé từ nhỏ đã bướng bỉnh đến mức khiến cả làng phải đau đầu, hắn không dễ bị thuyết phục như vậy.
“Bọn hắn là người xấu, ta không làm.”
Vương Huyền Quan vừa nói ra lý do của mình, vừa giật những lá cờ của đám bạn ném xuống đất.
Trẻ em vốn thành thật chất phác, cũng có sự phân biệt rõ ràng giữa thiện và ác.
Dưới sự cầm đầu của Vương Huyền Quan, rất nhiều bạn nhỏ mạnh dạn ném những lá cờ mặt trời trên tay đi.