Ban đầu Vương Huyền Quan làm ra hành động này không bị những khách quý thương nhân ngoại quốc đó nhìn thấy, nhưng có nhiều bạn nhỏ xúc phạm lá cờ mặt trời như vậy, sắc mặt bọn hắn lập tức thay đổi.
Dưới những đợt trách mắng bằng tiếng Nhật, sắc mặt của người phiên dịch chuyển sang màu gan lợn, mà một vài nhà kêu gọi đầu tư đi cùng cũng nóng mặt tức giận!
“Các ngươi đang làm gì thế!”
Người phiên dịch hét vào mặt hiệu trưởng: “Ngươi có biết ông Miyashita đã lên kế hoạch đầu tư mười hai triệu đô la Mỹ để xây dựng một nhà máy ở quận Hô Lan không? Việc này sẽ thúc đẩy tăng trưởng kinh tế, sẽ tạo ra rất nhiều công ăn việc làm. Lập tức yêu cầu đám học sinh nhặt lá cờ lên!”
Quan lớn ép chết người.
Hiệu trưởng cũng thay đổi sắc mặt, nhìn về phía các giáo viên phụ trách, việc duy nhất mà những giáo viên thấp cổ bé họng này có thể làm là mắng mỏ đám học sinh gan lớn này.
Kính trọng thầy cô giáo là bản năng đã khắc sâu vào xương tủy của các bạn nhỏ thời đại này.
Thế nên dưới sự khiển trách của giáo viên, gần như tất cả các em đều nhặt lại lá cờ mặt trời lên, ngoại trừ Nhị Ngốc.
Nhị Ngốc không những không nhặt lá cờ mặt trời lên, mà còn tức giận lao về phía chiếc xe có lá cờ mặt trời lớn nhất. Trước ánh mắt sửng sốt của mọi người, hắn hung hãn xé rách lá cờ ném xuống đất, sau đó giẫm mạnh vài cái.
Lúc này Vương Huyền Quan cắn chặt môi, hắn cảm thấy mình giống như anh hùng trên thảo nguyên xứng đáng được những người khác học tập, hắn chính là một anh hùng!
“Bộp!”
Miyashita vừa nãy còn mỉm cười vui vẻ, lúc này đã tặng cho Vương Huyền Quan một cái tát thật mạnh.
Máu đỏ lập tức bắn ra từ mũi của cậu bé mười một tuổi, nhưng Miyashita dường như vẫn chưa trút hết cơn giận, hắn dùng hết sức đá mạnh nhiều phát vào đầu cậu bé đang lảo đảo.
Tiếng va chạm giữa đôi giày da cá sấu đắt tiền và đầu cậu bé vang vọng khắp sân trường.
Có thể là Vương Huyền Quan vốn đã bướng bỉnh từ nhỏ, cũng có thể là bị đánh đập tàn bạo như vậy đã khơi dậy sự hung dữ liều mạng đã ăn vào máu của nhà họ Vương, thiếu niên này không hề khóc lóc la hét, mà nhanh chóng đứng dậy, nhổ ra hai chiếc răng đẫm máu rồi cắn mạnh vào cánh tay đối phương!
Tiếng la hét của Miyashita kinh hoàng đến mức khiến nhiều giáo viên đang chứng kiến nhớ đến cảnh con lợn béo bị giết thịt trong dịp Tết.
Đến lúc này, nam nhân râu ria cơ bắp cao lớn đứng bên cạnh Miyashita lập tức lao tới đá vào mặt Nhị Ngốc!
Cú đá kèm theo tiếng gió ầm ầm hất văng Vương Huyền Quan lên không trung rồi rơi mạnh xuống chiếc Audi màu đen được cảnh sát quận Hô Lan đặc biệt dùng để tiếp đón các thương nhân nước ngoài!
Có lẽ việc bắt nạt kẻ yếu đã khơi dậy bản chất thú tính bên trong nam nhân cường tráng này!
Hắn không có ý định dừng lại, ngược lại dưới ánh mắt của tất cả mọi người, hắn nhấc Vương Huyền Quan đang hôn mê bất tỉnh lên sau đó quăng qua vai, quật mạnh xuống!
Khi đầu của Vương Huyền Quan lao xuống đã đập mạnh vào gương chiếu hậu của ô tô!
Một vũng máu đỏ tươi trông đặc biệt chói mắt trên bề mặt sơn sáng bóng của chiếc Audi 100.
“Ta rất tức giận. Đây không chỉ là sự xúc phạm đối với ta mà còn là sự sỉ nhục đối với đất nước dân tộc ta!”
Miyashita, người đã đầu tư mười hai triệu đô la Mỹ vào quận Hô Lan gầm lên với những nhân viên phòng xúc tiến đầu tư, mặt đỏ bừng như thể ai đó đã đào mộ tổ nhà mình: “Ta muốn rút vốn, ta sẽ nói với bộ ngoại giao rằng các ngươi đã xúc phạm ta.”
Tất cả mọi người đều tiến về phía trước.
Mấy ông chủ giới chính trị giải thích về hành vi vừa rồi của Vương Huyền Quan bằng tiếng Hạ quốc mà Miyashita hoàn toàn không hiểu, thậm chí một vài nhân vật nhỏ còn dùng thứ tiếng Nhật trúc trắc điên cuồng xin lỗi.
Thân thể mềm nhũn nằm dưới đất của Vương Huyền Quan cách những người này chưa đầy năm mét, thân hình nhỏ bé không ngừng co giật, máu me không ngừng trào ra từ miệng, nhưng không một ai quan tâm.
“Ta sẽ đưa đứa trẻ đi bệnh viện, xuống tay thật quá tàn nhẫn.”
Một giáo viên không chịu nổi cảnh tượng thảm khốc của Vương Huyền Quan đã lặng lẽ thỉnh cầu hiệu trưởng.
“Không sao đâu, lúc này đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa.”
Hiệu trưởng vừa mỉm cười với đối phương, không chấp thuận việc này: “Có đứa trẻ nào nghịch ngợm mà không bị đánh? Nó không yếu đuối như vậy đâu, đợi sau khi bọn hắn rời đi, chúng ta đưa hắn đến đi viện cũng không muộn.”
“Nhỡ sau này để lại di chứng thì sao?”
Thầy giáo tên Hướng Vượng Sinh lộ vẻ lo lắng.
“Bồi thường tiền, người Nhật rất giàu có. Chỉ cần tống tiền bọn hắn thêm chút ít, thì về sau gia đình đứa trẻ này sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.”
Hiệu trưởng trả lời.
Nếu gia đình Vương Huyền Quan là một gia đình bình thường, có lẽ mọi chuyện sẽ phát triển theo phán đoán của hiệu trưởng.
Nhưng vẫn là câu nói đó, trên đời này không có nếu như.
Bởi vì Vương Huyền Quan không có ba mẹ, cũng không có thân nhân bạn bè, hắn chỉ có một anh trai ngốc.
Mà người anh trai ngốc nghếch của hắn tên là Vương Huyền Sách, cũng là Vương Huyền Sách của phái Bát Căn Thanh Bang.
Vương Huyền Sách một người chặn cổng vạn người không qua!
…
Người bình thường tức giận, máu phun năm bước.
Khi Vương Huyền Quan được đưa trở về, trời đột nhiên đổ mưa lớn.
Những hạt mưa lớn ầm ầm trút xuống, nhưng trên bầu trời không có một chút mây đen, mặt trời vẫn treo lủng lẳng, cảnh tượng đặc biệt kỳ dị.
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi xảy ra sự việc.
Khi Vương Huyền Sách từ trong cơn mưa lớn bước ra, nhìn thấy em trai mình, ánh mắt hắn lóe lên vẻ hung bạo mà dân làng trước đây chưa từng thấy.
Đúng như lời nói của hiệu trưởng, bọn trẻ ngày nay rất rắn rỏi.
Mặc dù vệ sĩ của Miyashita xuống tay không hề thương xót, hơn nữa còn trì hoãn việc điều trị, nhưng Vương Huyền Quan vẫn sống sót, chỉ là hắn phải nhận một cú đánh mạnh vào đầu, gây ra chấn thương sọ não vĩnh viễn khiến hắn phải nằm trên xe đẩy, ánh mắt nhìn anh trai của mình không còn hoạt bát như trước.
Thay vào đó là vẻ mặt ngơ ngác, ánh mắt của chứng mất trí.
Nhị Ngốc thực sự đã trở thành một tên ngốc.