Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2643 - Chương 2644. Ngủ Rồi Sẽ Không Đau Nữa

Chương 2644. Ngủ rồi sẽ không đau nữa
Chương 2644. Ngủ rồi sẽ không đau nữa

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Trong khoảnh khắc đó, Vương Huyền Sách vừa rồi còn mỉm cười lương thiện thành thật dường như đã biến thành một người khác, nụ cười ngớ ngẩn treo trên khóe miệng hắn đã biến mất không một dấu vết, đôi mắt sắc bén dữ tợn của hắn khiến dân làng hóng chuyện đều cảm thấy sống lưng ớn lạnh.

“Đại Ngốc, em trai của ngươi ở trường nghịch ngợm bị ngã.”

Trưởng thôn mặc dù cảm thấy Đại Ngốc đột nhiên trở nên rất kỳ lạ, nhưng ấn tượng sâu sắc trong quá khứ vẫn khiến hắn quyết định giải quyết sự việc như dự định: “Hiện tại nhà trường đã trả tiền bồi thường, mười lăm nghìn tệ!”

Khi nói đến từ mười lăm nghìn tệ, ánh mắt của trưởng thôn hiện lên sự hâm mộ: “Nghe nói khi đó có khách nước ngoài đến thăm trường, em trai ngươi thật may mắn. Những vị khách nước ngoài thấy em trai ngươi đáng thương nên đã chuyển cho gia đình ngươi mười lăm nghìn tệ.”

Dân làng xôn xao.

Mười lăm nghìn tệ, đây là một số tiền rất lớn đối với người dân sống ở ngôi làng nhỏ miền núi này. Mọi người đều cảm thấy hâm mộ Đại Ngốc, còn nửa đời sau của Vương Huyền Quan?

Không ai trong số bọn hắn quan tâm.

Anh trai Đại Ngốc có một đứa em trai Nhị Ngốc không phải là chuyện bình thường sao?

Trưởng thôn cố ý nhét một phong bì rất dày vào túi của Vương Huyền Sách trước mặt mọi người, thậm chí còn nói nhỏ: “Trên huyện nói vì gia đình ngươi có hoàn cảnh đặc biệt nên sẽ được trợ cấp sinh hoạt, có số tiền này ta sẽ tìm một người vợ cho ngươi....”

“Bị ngã sao?”

Vương Huyền Quan nhìn vết thương trên người Vương Huyền Quan, giọng điệu khàn khàn: “Làm sao lại bị ngã?”

“Người ta không nói rõ, trẻ con mà, nghịch ngợm leo trèo là chuyện bình thường.”

Thái độ của trưởng thôn cực kỳ hòa nhã, bời vì số tiền bồi thường mà huyện đưa cho hắn là năm mươi nghìn tệ, sự cám dỗ của đồng tiền khiến hắn bây giờ cảm thấy rất nóng lòng: “Em trai ngươi không học cũng không sao, Lý lão hán là hộ được ở trợ cấp. Sau khi hắn chết, ta sẽ làm chủ giao lại mảnh đất đó cho các ngươi. Hai người các ngươi cố gắng lao động, lại mua một con bò, nhất định sẽ có một cuộc sống tốt đẹp…”

“Biết rồi.”

Vương Huyền Sách gật đầu, trước ánh mắt hâm mộ ghen tị của mọi người, hắn cõng em trai đi về phía túp lều của mình ở rìa làng.

Trưởng thôn nhìn theo bóng lưng của Đại Ngốc, trên mặt nở nụ cười.

Hắn chỉ là một tên ngốc, vậy mà mình còn sợ hắn sẽ gây chuyện truy cứu trách nhiệm?

Quá đề cao hắn rồi.

Đêm khuya.

Ánh trăng bạc cực kỳ sáng trên bầu trời đầy sao chiếu sáng ngôi làng miền núi yên tĩnh.

Ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng chó sủa, ngôi làng yên tĩnh như đang ngủ.

“Sống chết có số, phú quý tại trời. Rất nhanh ngươi sẽ không còn thấy đau nữa!”

Vương Huyền Sách trìu mến vuốt tóc em trai mình, trong mắt hiện lên sự dịu dàng hiếm thấy.

Vương Huyền Quan vẫn chưa bình phục hoàn toàn đã nôn mửa bốn lần, trên mặt đất trong ngôi nhà cũ của nhà họ Vương đã biến thành những vết đỏ sậm kinh người.

Vương Huyền Sách nhìn em trai mình đã hoàn toàn khờ dại, ánh mắt hắn bình tĩnh đến đáng sợ.

Hắn đã kiểm tra kỹ lưỡng vết thương của em trai mình, những vết bầm tím đó rõ ràng là do bị đánh, hắn đã cho em trai uống hai thang thuốc bắc gia truyền, nhưng tình hình không những không tốt hơn mà càng tệ đi.

Rõ ràng dùng bí truyền điều trị ngoại thương không có tác dụng với chấn thương não.

Dùng tay bắt mạch cho Vương Huyền Quan, vẻ mặt của Vương Huyền Sách càng lúc càng sắc lạnh.

Từ nhịp tim hắn biết được em trai mình sẽ không sống sót qua đêm nay.

Chẳng trách những người đó dù trời mưa to vẫn phải đưa Huyền Quan về nhà, chết ở nhà và chết ở trường có sự khác biệt lớn. Cách mà những kẻ này trốn tránh trách nhiệm thật cao minh.

“Ngủ đi, ngủ rồi sẽ không đau nữa.”

Nhìn em trai lại co giật dữ dội, Vương Huyền Sách từ từ đặt tay phải lên cổ Vương Huyền Quan: “Năm đó lão già nói Vương gia nợ máu quá nhiều, sợ rằng ngươi không sống được bao lâu, vì vậy muốn ta sống một cuộc sống yên ổn không gia nhập vào giang hồ, cố gắng thay đổi số trời đã định.”

Nam nhân cao gần hai mét này giọng càng lúc càng trầm: “Đáng tiếc ngươi vẫn không tránh được.”

“Ta tiễn ngươi một đoạn, để ngươi không còn phải chịu nỗi đau đớn vô nghĩa như vậy. Nếu ngươi đồng ý thì hãy gật đầu.”

Vương Huyền Sách nhẹ giọng nói.

Có thể là hồi quang phản chiếu, khi Vương Huyền Sách nói xong, ánh mắt Vương Huyền Quan bỗng linh hoạt trở lại.

Dưới ánh trăng sáng, Vương Huyền Quan đầu tiên liếc nhìn bầu trời đêm mình yêu thích, sau đó chậm rãi nhưng rất kiên quyết gật đầu với anh trai mình.

Tay phải của Vương Huyền Sách dùng lực.

“Rắc rắc!”

Thậm chí không thể nhìn ra động tác của Vương Huyền Sách, nam nhân có thần lực này đã đích thân bẻ gãy cổ em trai mình!

“Ta sẽ đòi lại công lý cho ngươi. Bất luận đối phương là vương hầu hay tể tướng thì cũng phải chết.”

Vương Huyền Sách chôn cất em trai mình trong đêm ở bên cạnh ngôi mộ của ba mình sau núi, sau khi nói ra lời thề, nam nhân quay người bước vào trong màn đêm.

Kẻ tàn nhẫn nhất phái Bát Căn Thanh Bang chính là Trạng Nguyên Vương gia!

Danh tiếng một người gác cổng vạn người không qua là do thực chiến mà có, không hề phóng đại chút nào!

Mà Vương Huyền Sách cao gần hai mét thậm chí còn được ba hắn nhận định là người tài năng nhất trong một trăm ba mươi sáu truyền nhân của Vương gia! Vì vậy hắn mới có tư cách kế thừa cái tên Vương Huyền Sách này!

Cốc cốc!

Người đầu tiên Vương Huyền Sách tìm tới là trưởng thôn Lý Hữu Mạo.

Trong đêm khuya yên tĩnh, nam nhân gõ cánh cổng gỗ đơn sơ, tiếng động lập tức kinh động đến con chó mực nghe nói là đời sau của sói. Con chó dữ không bị xích lập tức nhào tới.

Vương Huyền Sách lùi lại, tay trái nâng lên, thuận thế xách bổng con chó lên. Năm ngón tay phải vặn gãy đốt xương cổ của nó.

Rắc!

Con chó đen đã đi theo trưởng thôn nhiều năm, nghe nói còn đánh thắng sói dữ mấy trận lập tức bị hắn vặn gãy cổ.

Hết chương 2644.
Bình Luận (0)
Comment