Cốc cốc!
Vương Huyền Sách tiếp tục gõ cổng, thậm chí không thèm kiểm tra tình trạng của con chó kia. Hắn có lòng tin tuyệt đối vào kỹ thuật giết người của mình.
"Ai vậy? Muộn thế này rồi còn cmn gõ cửa, trong nhà có người chết à?"
Lý Hữu Mạo khoác áo đi ra cổng, một giây sau toàn thân hắn lơ lửng giữa không trung. Vương Huyền Sách chỉ dùng một tay đã có thể nhấc bổng nam nhân vạm vỡ nặng tám mươi lăm cân này.
"Ta hỏi, ngươi đáp."
Ánh mắt Vương Huyền Sách không còn vẻ đần độn trong quá khứ, thay vào đó là vẻ hung bạo không thèm che giấu.
Nhìn Lý Hữu Mạo ra sức giãy giụa trong tay mình, nam nhân nở nụ cười u ám, để lộ hàm răng trắng tinh: "Thành thật nói ra tất cả thì ta sẽ không giết cả nhà ngươi."
Dưới sự uy hiếp của bạo lực tuyệt đối, thường thì mọi người sẽ rất nghe lời. Mà trưởng thôn Lý Hữu Mạo cũng không ngoại lệ, chỉ vẻn vẹn năm phút ngắn ngủi hắn đã nói ra tất cả những gì mình biết. Tuy nhiên, bởi vì thân phận địa vị nên hắn không biết nhiều.
Hiện tại Vương Huyền Sách chỉ lấy được hai tin tức hữu dụng.
Một là trưởng thôn đã ăn chặn ba mươi lăm nghìn tệ mua mạng em trai của hắn, hai là cảnh sát huyện Trương Vọng đi đón em trai biết tất cả.
"Ba ta nói ta là sát nhân trời sinh, cho nên hắn bảo ta ở lại nơi này cả đời may ra có thể sống suôn sẻ."
Vương Huyền Sách nhìn Lý Hữu Mạo mặt đã đỏ bừng, cất giọng âm trầm nói: "Ta không biết em trai ta đã làm sai chuyện gì, nhưng ta biết tội của hắn không đáng chết. Mà các ngươi đều cho rằng hắn chỉ là người bình thường tựa như con kiến, chết thì chết thôi."
"Nhưng hắn là em trai của Vương Huyền Sách ta, thế nên các ngươi phải xuống dưới đó cùng hắn."
Vương Huyền Sách cười dữ tợn: "Trong các kiểu chết của con người, đau khổ do ngạt thở được xếp vào ba vị trí đầu. Ta rất muốn xem kiểu chết này rốt cuộc khó chịu cỡ nào."
Bàn tay to như cái quạt hương bồ của nam nhân bịt chặt miệng và mũi của Lý Hữu Mạo. Mặc cho Lý Hữu Mạo giãy giụa điên cuồng thế nào, bàn tay của Vương Huyền Sách vẫn bất động như đúc bằng sắt.
Hắn không dùng bất cứ kỹ xảo nào, chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân giết chết một hán tử nhà nông khỏe mạnh!
Đây là mạng người thứ nhất trong tay Vương Huyền Sách.
Sau khi Lý Hữu Mạo không còn động tĩnh, Vương Huyền Sách đi vào nhà. Trong lúc vợ của Lý Hữu Mạo còn chưa kịp phản ứng, nam nhân đã đá ngất đối phương.
"Ta không giết ngươi."
Hắn liếc nhìn nữ nhân phỏng chừng bảy tám tiếng nữa mới tỉnh lại này, rồi lạnh lùng xoay người đi vào bóng tối.
…
Hôm nay Trương Vọng đã uống không ít rượu.
Ở cái huyện chỉ có ba trăm nghìn nhân khẩu này, cảnh sát là nhân vật lớn chính hiệu.
Huống chi vào thời đại dã tính tung hoành này, quyền thế của cảnh sát đáng sợ hơn mười mấy hai mươi năm sau. Vì vậy trước giờ Trương Vọng không thiếu các bữa nhậu, mà hắn cũng hình thành thói quen không phải Mao Đài hay Ngũ Lương Dịch thì không uống.
Con người một khi uống nhiều rượu thì sẽ khát nước.
Khi hắn day huyệt thái dương đau nhức vì chất cồn quá độ, đứng dậy bật đèn định pha cho mình một tách trà đặc giải rượu, thì một giọng nói trầm thấp lọt vào tai hắn.
"Ngươi là Trương Vọng?"
Trương Vọng giật mình xoay người lại.
Lúc này hắn mới nhìn thấy một nam nhân đô con cao gần hai mét đứng trong phòng khách nhà mình từ lúc nào chẳng hay!
"Ngươi là dân liều mạng trên đường? Có việc gì thì nói đi, đừng có làm bậy."
Trương Vọng run rẩy nói, hoàn toàn không còn vẻ ngang ngược vênh váo thường ngày.
"Ta có một đứa em trai tên là Vương Huyền Quan, hôm nay các ngươi đưa hắn về thôn, hắn đã chết rồi. Mà các ngươi, trên đường trở về thậm chí còn không đắp cho hắn một cái chăn. Ta muốn biết sự việc cụ thể."
Giọng điệu của Vương Huyền Sách rất bình tĩnh.
"Ngươi là thằng anh ngốc của hắn hả?"
Khi biết đối phương không phải là dân liều mạng trên đường, nét mặt Trương Vọng thả lỏng hơn nhiều.
"Tình huống cụ thể chắc là vì kinh phí nan giải, có vấn đề gì thì ngày mai đến văn phòng của ta nói chuyện có được không? Hơn nữa, lãnh đạo huyện đã bồi thường đủ cho em trai ngươi rồi, đừng có đến nhà ta gây sự vô lý. Còn nữa, ngươi vào đây bằng cách nào?"
Thấy đối phương đi đôi giày vải quê mùa, thậm chí trên người còn mặc bộ đồ lao động cũ rích có mấy mảnh vá bị giặt đến phai màu, lá gan của Trương Vọng lại to lên.
Một giây sau, trong tiếng gào thét thảm thiết của Trương Vọng, tay phải của Vương Huyền Sách túm lấy cánh tay của đối phương rồi bẻ gãy.
"Ta muốn biết tất cả."
Vương Huyền Sách không dừng lại. Sau khi bẻ gãy tay đối phương, hắn thuận tay quơ lấy gạt tàn thủy tinh trên bàn trà trong phòng khách nhà Trương Vọng, sau đó đập vào đầu gối đối phương.
"Á á á á!"
Tiếng kêu thảm thiết không thuộc về con người vang vọng trong phòng khách, Trương Vọng nhìn chân trái gập lại thành độ cong kỳ dị của mình, trong mắt đong đầy kinh hoảng và sợ hãi!
…
Năm phút sau.
"Ngươi là cảnh sát, đọc thuộc chức trách của ngươi cho ta."
Vương Huyền Sách nhìn Trương Vọng mặt mày tái nhợt trông như sắp ngất xỉu, lạnh lùng cất lời.
"Kiên định với tín ngưỡng, trừ gian diệt ác, giúp đỡ kẻ yếu, tin tưởng chính nghĩa, không sợ điều chi."
Trương Vọng run rẩy đọc lời tuyên thệ khi tốt nghiệp trường cách sát vào nhiều năm trước.
"Thì ra ngươi vẫn còn nhớ. Vậy vì sao ba cảnh sát các ngươi thấy một đứa trẻ mười tuổi bị đánh trọng thương, việc duy nhất các ngươi làm là nhét nó vào cốp sau xe chở về?"
Vương Huyền Sách nở nụ cười khiến Trương Vọng sởn gai ốc.
"Các ngươi đều phải chết."
Nam nhân hờ hững nói ra quyết định của mình, sau đó không cho Trương Vọng cơ hội lên tiếng, một giây sau tay hắn như tia chớp vặn gãy cổ đối phương.
Đây là mạng người thứ hai trong tay Vương Huyền Sách...