Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2645 - Chương 2646. Dân Không Đấu Với Quan

Chương 2646. Dân không đấu với quan
Chương 2646. Dân không đấu với quan

Giết người là một chuyện vô cùng đơn giản.

Nhất là Vương Huyền Sách đã luyện Bát Cực Quyền đến trình độ hoàn hảo. Đối với nam nhân này mà nói, giết mấy tên cảnh sát cơ thể đã bị đào rỗng bởi lượng cồn quá độ và vô số tiệc tùng nhậu nhẹt chẳng khó hơn giết gà là mấy.

Khi hắn ra khỏi khu tập thể cảnh sát, ba tên cảnh sát ném em trai hắn vào cốp sau xe chở về đã bị hắn bẻ gãy cổ.

Vương Huyền Sách trên tay dính bốn mạng người không rời huyện ngay, mà hắn còn muốn giết một người nữa.

Đó là Mạnh Dũng Thái, huyện trưởng huyện Bắc Sơn.

Có lẽ rất nhiều người cho rằng Mạnh Dũng Thái không đáng tội chết, chẳng qua chỉ không hỏi han tình hình cụ thể, đồng thời cúi đầu trước áp lực từ bên trên, phối hợp dìm cái chết của Vương Huyền Quan xuống mà thôi.

Nhưng đối với Vương Huyền Sách, hắn làm việc hoàn toàn theo ý mình, hắn cảm thấy nên giết đối phương thì cứ giết là được.

Về phần có oan hay không, thủ đoạn có quá cực đoan hay không?

Vương Huyền Sách không quan tâm.

Hắn chỉ muốn trả thù.

Con người là loài sinh vật cực kỳ phức tạp, cho nên rất khó dùng một sự việc để định nghĩa đúng sai công tội của một người.

Trong mắt Vương Huyền Sách, Mạnh Dũng Thái đáng chết.

Từ chỗ Trương Vọng, hắn đã biết biện pháp giải quyết sự việc của người này.

"Dìm sự việc xuống và bồi thường. Hơn nữa, nếu bên kia có ý định gây chuyện thì cứ bắt giam thằng anh kia và đám người thân một thời gian, giở trò hù dọa. Tuyệt đối không được gây ảnh hưởng tới tiến triển kêu gọi đầu tư."

Đây là chỉ thị mà vị quan phụ mẫu này đưa ra sau khi Vương Huyền Quan bị đánh khó qua khỏi.

Rất trực tiếp, rất thô bạo, vô cùng phù hợp với đặc trưng của thời đại này.

Nhưng trong mắt đa số người dân huyện Bắc Sơn, ông chủ Mạnh là một huyện trưởng tốt hiếm có.

Thứ nhất, trong sáu năm huyện trưởng Mạnh tại chức, hắn xây dựng cơ sở hạ tầng, biến cái huyện tồi tàn này từ một nơi nước thải đầy đất thành đô thị mới cây xanh phủ kín hai bên đường, hơn nữa còn có bốn con đường rộng mười hai mét.

Không chỉ thế, ông chủ Mạnh còn dẫn đầu nha môn bỏ vốn đầu tư cho một chợ nông sản, ngoài ra còn tranh thủ một khu công nghiệp cho huyện. Sau sáu năm nỗ lực, hắn thành công đưa thu nhập bình quân đầu người từ một trăm ba mươi tám tệ lên một trăm năm mươi tệ, rất lợi hại.

Đương nhiên huyện trưởng Mạnh cũng có rất nhiều mặt tối.

Ví dụ như mấy dự án lớn của huyện đều giao cho mạng lưới quan hệ bên trên. Lại ví như chi phí cho con trai kết hôn và mua nhà ở Cáp thành lên tới hàng trăm vạn là đến từ con đường bất chính.

"Tiểu Lý, ngươi về đi!"

Dù trời sắp sáng, nhưng văn phòng 301 tầng 3 nha môn Bắc Sơn vẫn sáng đèn.

Huyện trưởng Mạnh phê duyệt mười tám mười chín tập hồ sơ liên tiếp, nhận tách trà đặc thư ký đưa cho mình, sắc mặt mệt mỏi. Hắn nói: "Bảo Tiểu Liêu chở ngươi về. À phải rồi, trên xe có nhân sâm ông chủ Vương tặng, hiện giờ thân thể ta hư nhược, kết quả là ai cũng tặng mấy thứ này, nhiều quá bỏ trong nhà kho cũng lãng phí, ngươi mang về cho ba mẹ ngươi bồi bổ đi."

Ông chủ Mạnh cực kỳ hào phóng với cấp dưới, đây cũng là lý do vì sao ở Bắc Sơn hắn có thể một tay che trời.

"Muốn phát triển kinh tế, lợi ích cá nhân cũng cần được quan tâm."

Đây là một câu hắn thường hay nói lúc riêng tư.

Hiện thực vĩnh viễn không đơn giản như phim ảnh, không đơn thuần là đen trắng rõ ràng. Ở Hạ quốc, uy thế và quyền lực của huyện trưởng không phải thứ phim ảnh có thể thể hiện được, thậm chí người bình thường không cách nào tưởng tượng nổi. Hơn nữa, các ông chủ ngồi ở vị trí này thường thô bạo hơn nhiều, không phải kiểu đấu đá hục hặc mang theo nụ cười nham hiểm như trong phim.

Các ông chủ của nha môn cấp huyện làm việc rất trực tiếp.

"Cảm ơn ông chủ, ta về đây."

Thư ký Tiểu Lý đã hai ngày không ngủ, quả thật sắc mặt hơi xanh xao, cho nên hắn không từ chối ý tốt của ông chủ, còn quan tâm ông chủ Mạnh vài câu rồi mới đi ra ngoài.

Dưới ánh đèn, ông chủ Mạnh nhíu mày đọc bản kế hoạch kêu gọi đầu tư trên toàn huyện Bắc Sơn trong một năm tới, vẻ mặt nghiêm nghị.

Két!

Âm thanh cánh cửa gỗ của văn phòng bị đẩy ra đã phá vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng, cũng khiến ông chủ Mạnh ngẩng đầu lên.

"Ngươi là ai?"

Hắn thấy người đi vào không phải là thư ký Tiểu Lý, cũng không phải mấy nhân viên trực ban đến quan tâm hỏi han, mà là một nam nhân cao gần hai mét. Cảm giác áp lực từ thân hình tràn đầy dã tính ấy khiến người ta cảm thấy khó thở.

Phập!

Khi ông chủ Mạnh định lên tiếng gọi cảnh vệ trực ca, đột nhiên hắn liếc thấy một tia sáng lạnh lóe lên!

Trước ánh mắt hoảng sợ của ông chủ Mạnh, một con dao găm sắc bén cắm phập vào mặt bàn làm việc được làm bằng gỗ hạch đào trăm năm quý giá trước mặt hắn.

Cắm sâu ba phân.

Sức mạnh và độ chính xác mà đối phương thể hiện ra khiến ông chủ Mạnh lập tức hiểu được lựa chọn chính xác nhất là gì.

"Ở cửa dưới tầng một có bốn cảnh vệ, phòng an ninh tầng hai cũng có ba người."

Vương Huyền Sách phóng dao găm, giọng điệu bình tĩnh: "Cho dù ngươi kêu cứu, nhanh nhất cũng phải ba phút bọn hắn mới chạy đến đây. Mà thời gian này cũng đủ cho ta giết ngươi rồi."

Ông chủ Mạnh không hổ là nhân vật ngồi vững ở vị trí huyện trưởng suốt sáu bảy năm, không ai có thể lay chuyển.

Sau nỗi kinh hoảng ban đầu, hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, thậm chí còn bưng tách trà đặc trên bàn lên uống một ngụm.

"Thường thì dân không đấu với quan, nhất là dân giang hồ. Dù sao các ngươi muốn kiếm cơm cũng cần quan hệ ưu ái. Mà ở huyện Bắc Sơn này, ta là cái cây lớn nhất."

Ông chủ Mạnh luôn giỏi ăn nói, hắn nhìn Vương Huyền Sách, giọng điệu rất chân thành: "Nhưng hôm nay ngươi lại một thân một mình tìm tới đây, có bản lĩnh im hơi lặng tiếng đi vào văn phòng của ta, tất nhiên là có oán trách hoặc thù hận với ta."

Vương Huyền Sách gật đầu.

Hết chương 2646.
Bình Luận (0)
Comment