"Hắc đạo bạch đạo suy cho cùng phải có đạo."
Ông chủ Mạnh còn lấy ra một điếu thuốc lá ném cho Vương Huyền Sách: "Ta không biết mình đã đắc tội ngươi ở đâu, nhưng chuyện gì cũng có cách giải quyết đúng không? Ngươi nói đi, ta xem có giải quyết được không, đâu nhất thiết phải cá chết lưới rách."
Thấy Vương Huyền Sách vẫn lạnh lùng như cũ, ông chủ Mạnh tiếp tục đưa ra lời hứa của mình: "Ta đảm bảo với ngươi ba điều. Một, sau đêm nay ta sẽ không trả thù ngươi. Hai, chỉ cần sự việc nằm trong phạm vi quyền lực của ta, ta nhất định sẽ giải quyết cho ngươi. ba, trong tủ của ta có hai trăm nghìn, ngươi nhận lấy xem như quà gặp mặt làm quen."
Cốc cốc!
Ngay khi Vương Huyền Sách định lên tiếng, cửa văn phòng của ông chủ Mạnh đột nhiên có tiếng gõ!
Ngay sau tiếng gõ cửa, Vương Huyền Sách lập tức di chuyển.
Đôi giày vải đã bị thời đại đào thải ma sát với sàn gỗ quý của văn phòng tạo ra âm thanh chói tai, nam nhân như báo săn dùng tay trái mở cửa, tay phải như móng ưng cấp tốc bóp cổ đối phương, tiếng hét của tên cảnh vệ gõ cửa lập tức tắt lịm.
Năm ngón tay bóp mạnh rồi hất ra.
Một hán tử cao gần một mét tám mươi cứ thế bị hắn dùng sức của một tay nhấc bổng lên. Từ đôi mắt không còn sự sống có thể thấy trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, Vương Huyền Sách đã bóp gãy cổ hắn!
Lúc này, Vương Huyền Sách còn có thể ung dung đón lấy siêu nước rơi khỏi tay cảnh vệ.
Ông chủ Mạnh ngây ra như phỗng trước kỹ thuật giết người của Vương Huyền Sách. Điều khiến hắn kinh ngạc hơn cả là lúc tên cảnh vệ bị hất bay rơi xuống sàn nhà lại không gây ra tiếng động!
Chuyện này trái với định luật vật lý!
Ông chủ Mạnh cảm thấy mình chỉ chớp mắt một cái mà đối phương đã xử xong người của mình, thậm chí không tới một giây! Mà điều này cũng khiến cõi lòng hắn nặng nề!
Giết người ở nha môn, hiển nhiên đối phương không sợ hãi!
Đánh người như treo tranh, giết người như cắt cỏ.
Tiếc là không có ai cổ vũ!
Nếu Tô Bình Nam hoặc đám Đỗ Cửu ở đây, e là bọn hắn sẽ vỗ tay bôm bốp.
Bởi vì từ phát lực giết người đến giảm lực hất người ra giữa không trung, Vương Huyền Sách đều phát huy kỹ xảo phát lực của Bát Cực Quyền vô cùng nhuần nhuyễn! Mà mấy động tác này là kết quả của việc hắn luyện tập suốt hơn hai mươi lăm dưới cây bạch dương sau núi mới đi ra ngoài.
Đây là Trạng Nguyên Vương Huyền Sách!
Là Trạng Nguyên Vương Huyền Sách năm xưa khiến Vương Á Tiều - nhân vật ngay cả chủ tịch Tưởng Giới Thạch cũng phải sợ - không thể không nhượng bộ lui binh.
"Có người chết sẽ không dễ xử lý, nhưng không có nghĩa là không có cách nào."
Có câu nhân tài đỉnh cấp nhất Hạ quốc đều ở giới chính trị, mặc dù câu nói này hơi lố nhưng không hẳn là không có đạo lý.
Ông chủ Mạnh lập tức đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất, hắn chỉ vào chiếc dao găm cắm trên bàn làm việc, vô cùng thành khẩn nói: "Trong lịch sử, thứ giúp người ta nhận được sự tín nhiệm nhất không gì bằng công đầu. Ta có thể dùng con dao này đâm thêm một nhát vào thi thể, như vậy thì ta đã có nhược điểm trong tay ngươi, sau đó chúng ta tiếp tục bàn bạc. Ngươi thấy sao?"
"Bất kỳ pháp y giỏi nào cũng chỉ có thể phán đoán được thời gian tử vong đại khái. Bây giờ ta dùng dao đâm vào tim hắn, như vậy trên cán dao sẽ có dấu vân tay của ta, cảnh sát cũng không thể nào chứng thực được rốt cuộc người này chết dưới lưỡi dao hay chết vì bị ngươi bẻ gãy cổ."
Giọng nói của ông chủ Mạnh hơi khàn: "Đây là thành ý lớn nhất ta có thể bày tỏ vào lúc này."
Vương Huyền Sách chậm rãi đặt siêu nước xuống đất. Hắn nhìn ông chủ Mạnh, rốt cuộc cũng thong thả cất lời: "Ngươi rất lợi hại, tư duy kín đáo, hơn nữa cũng đủ quyết đoán. Muốn ta không giết ngươi cũng được thôi, ngươi trả lại mạng cho em trai ta là được."
"Em trai ngươi?"
Ông chủ Mạnh lộ vẻ nghi hoặc.
"Hắn tên là Vương Huyền Quan, một đứa trẻ rất bình thường."
Vương Huyền Sách lạnh lùng nói: "Ngươi đừng có giả ngu. Với trí thông minh của ngươi, hẳn là ngươi có thể đoán được."
"Kẻ đánh em trai ngươi là người Nhật Bản, kẻ che giấu sự việc là ông chủ Lưu quận Hô Lan và ông chủ Triệu phòng Kêu gọi đầu tư. Ta chỉ thuận theo đại cục mà thôi. Oan có đầu nợ có chủ, ngươi không nên tìm ta..."
Ông chủ Mạnh còn chưa nói hết câu, Vương Huyền Sách đã tiến lên một bước bài, rút con dao trên mặt bàn ra, cắt đứt cổ hắn.
"Vì sao..."
Ông chủ Mạnh dùng hai tay bịt chặt yết hàu, trong mắt toàn là vẻ khó tin. Hắn không biết vì sao mình đã bày tỏ đầy đủ thành ý rồi mà đối phương vẫn giết mình.
"Bởi vì ngươi coi thường hắn."
Vương Huyền Sách nhếch miệng, độ cong khóe môi thể hiện sự khinh bỉ ông chủ Mạnh: "Đại cục chó má trong suy nghĩ của các ngươi chính là có thể tùy tiện làm cho một đứa trẻ mất mạng. Mạng người trong mắt các ngươi rẻ mạt như vậy, ta cũng chỉ ăn miếng trả miếng thôi."
"Không giết ngươi thì ta không nghĩ thông."
Đây là câu nói cuối cùng ông chủ Mạnh nghe thấy trước khi ngã xuống đất và rơi vào bóng tối.
…
Màn giết chóc vẫn tiếp tục.
Hai tiếng rưỡi sau, Vương Huyền Sách xuất hiện ở cửa khu tập thể giáo viên quận Hô Lan Cáp thành.
Lúc này nam nhân vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra chút mệt mỏi nào.
"Người thứ bảy."
Vương Huyền Sách nhìn lên cửa sổ của nhà hiệu trưởng trường Anh Đạt trên tầng sáu, lẩm bẩm một câu. Sau đó, trong trong bóng đêm như mực, hắn lại thể hiện kỹ xảo và sức mạnh phi nhân loại của hắn.
Chạy lấy đà, phát lực!
Nam nhân vọt lên như chim ưng, nhảy lên bức tường dựng đứng cao khoảng bảy mét của khu chung cư giáo viên kia!