Ở phát giẫm đầu tiên của chân trái khi leo lên tường, Vương Huyền Sách đã thể hiện năng lực khống chế các bộ phận trên cơ thể mình một cách hoàn mỹ. Khi cả lòng bàn chân tiếp xúc với bức tường, hắn bộc phát ra sức mạnh đáng kinh ngạc!
Cơ thể nam nhân áp sát tường, cấp tốc vọt lên trên. Khi cơ thể sắp rơi xuống, chân phải của Vương Huyền Sách lại đạp mạnh lên tường!
Một phát, hai phát, ba phát, bốn phát, năm phát!
Năm phát đạp tường liên tiếp sinh ra lực ma sát giúp Vương Huyền Sách chạy được bốn năm bước trên tường. Sau đó hắn nhảy vọt lên, ngón tay vững vàng bắt lấy mép cửa sổ nhà mục tiêu!
Lúc này Vương Huyền Sách không biết rằng mình đã tạo ra lịch sử!
Rất nhiều năm sau, có một kiểu vận động tên là Parkour.
Mà kỷ lục tay không leo trèo của cao thủ Parkour đỉnh cấp nhất thế giới cũng chỉ là 5,8 mét. Trong khi khoảng cách hắn leo lên đã đạt đến 7,25 mét!
Tốc độ, lực khống chế bàn chân, sức bật và lực cánh tay, lực eo cùng sự nhịp nhàng của toàn bộ cơ thể của Vương Huyền Sách gần như đã đạt đến trình độ phi nhân loại!
Nam nhân hít thở chậm lại, hai phút sau thể lực đã khôi phục phân nửa, Vương Huyền Sách nhảy vào cửa sổ như một con báo săn.
Trước đây chỉ có cây bạch dương sau núi chứng kiến quá trình khổ luyện của nam nhân này trong gần ba mươi năm. Vốn dĩ hắn sẽ lẳng lặng chết già ở thôn núi, tất cả những gì liên quan đến Vương gia sẽ biến mất trong làn sóng thời đại.
Thậm chí tất cả sẽ trở thành truyền thuyết, cuối cùng bị người đời lãng quên.
Nếu không có cái chết của Vương Huyền Quan...
Vẫn là câu nói kia, đáng tiếc không có nếu như.
Một phút huy hoàng rồi chợt tắt, tuy ngắn ngủi nhưng rực rỡ.
…
Vương Quyền ngủ rất say.
Hắn là hiệu trưởng trường Anh Đạt, gần đây cuộc sống không tồi.
Hắn phát triển trường học rất tốt, hơn nữa hắn đã bước lên một con đường thông thiên chân chính, chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, rất có thể là sang năm hắn sẽ nhậm chức hiệu trưởng trường Tiểu học số 7 Cáp thành.
Tuy cùng là hiệu trưởng, nhưng trường Tiểu học số 7 Cáp thành là trường trọng điểm đứng đầu thành phố, địa vị của hiệu trưởng hơn xa hiện tại.
Tiền lương giống nhau, nhưng phúc lợi vô hình thì lại khác nhau một trời một vực.
Xét về mức độ coi trọng thế hệ sau, trên toàn thế giới không có quốc gia nào theo kịp Hạ quốc. Để con em mình có thể thắng ngay từ vạch xuất phát, thần tiên các phương có thể được diễn tả bằng từ "vắt óc nghĩ cách". Cháo nhiều tăng ít, tất nhiên sẽ có rất nhiều người nợ ân tình. Không tới vài năm, mạng lưới quan hệ mà Vương Quyền gây dựng nên sẽ đưa tiền tài và địa vị của hắn lên một tầm cao mới. Hiệu trưởng tiền nhiệm của trường Tiểu học số 7 tên Trương Ngữ chính là một ví dụ.
Một hiệu trưởng mà nhảy liên hai cấp tới nha môn làm trưởng phòng, dựa vào đâu?
Ngầm hiểu là được rồi.
...
Không hiểu sao cơ thể càng lúc càng lạnh, khi Vương Quyền trở mình, má chạm vào cái gì đó lạnh lẽo khiến hắn tỉnh giấc.
Hắn dụi mắt, không thể tin vào những gì trước mắt. Đập vào mắt hắn không phải khung cảnh quen thuộc trong nhà, mà là bầu trời sao sáng lấp lánh và ánh trăng trong veo, dưới thân hắn không phải chiếc giường lớn mềm mại mà là mặt đất lạnh lẽo bẩn thỉu.
"Tỉnh rồi à?"
Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Vương Quyền.
Bấy giờ Vương Quyền mới nhận ra không phải mình đang nằm mơ, bóng người cao lớn trước mặt cũng chân thật hơn.
Đối phương nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt rất giống con sói nhăm nhe cắn người, tràn đầy hung ác và tàn nhẫn.
"Ngươi muốn làm gì?"
Vương Quyền ngã lộn nhào, vội vàng đứng dậy, run rẩy hỏi.
"Đây là đâu?"
"Vùng ngoại thành, cách bệnh viện gần nhất khoảng mười lăm phút tính theo tốc độ của một người trưởng thành."
Vương Huyền Sách trả lời: "Tất nhiên một kẻ bị cắt cổ cần thời gian lâu hơn."
Nói xong Vương Huyền Sách vươn cánh tay trái như sắt ghì chặt Vương Quyền, sau đó gí con dao găm lóe lên ánh sáng lạnh vào cổ đối phương.
"Đừng lo, ta khống chế lực rất tốt, sẽ không cắt đứt hẳn động mạch cổ của ngươi."
Dù Vương Quyền giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi tay trái của đối phương.
Giọng điệu của đối phương vẫn bình tĩnh, từng câu từng chữ truyền vào tai hắn.
"Nhưng động mạch cổ bị cắt, lúc đầu sẽ hơi đau, cuối cùng biến thành tê dại. Sau đó ngươi sẽ cảm thấy rất lạnh vì mất máu quá nhiều."
Vương Huyền Sách vung đao.
Máu đỏ lập tức phun ra từ cổ Vương Quyền.
"Đúng rồi, hai tay bịt chặt vết thương, như vậy máu sẽ không chảy quá nhanh."
Vương Huyền Sách thu dao, tri kỷ ấn hai tay của Vương Quyền lên cổ hắn, sau đó tiếp tục nói: "Ngươi cảm thấy một đứa trẻ rất rắn chắc, không cần cứu chữa ngay. Ta cũng cảm thấy ngươi có thể tự đến bệnh viện, sau đó sống sót."
Thậm chí nam nhân còn rất tri kỷ chỉ hướng cho Vương Quyền: "Đi thẳng về phía Tây, đừng dừng lại, cũng đừng hít thở mạnh và chạy nhanh. Nếu không động mạch cổ của ngươi sẽ vỡ hẳn đấy, thần tiên cũng không cứu được ngươi."
Lời lẽ quen thuộc khiến trong đầu Vương Quyền như có một tia chớp xẹt qua. Dưới ánh trăng bạc, hắn nhìn gương mặt có nét giống Vương Huyền Quan nhưng chững chạc và tang thương hơn, lập tức biết được đối phương là ai!
Đây là anh trai của thằng nhóc lỗ mãng kia!
Vương Huyền Sách!
Hắn không phải là kẻ ngốc sao?
Nỗi sợ hãi lan vào sâu linh hồn Vương Quyền, nhưng hắn không thốt ra được lời cầu xin tha thứ, mà chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ, mắt mở trừng trừng nhìn bóng dáng cao lớn kia đi vào bóng tối, chỉ để lại một câu cuối cùng.
"Ta sẽ nhìn xem ngươi rắn chắc cỡ nào, đến bệnh viện mà có thể sống thì ta sẽ không tìm ngươi nữa. Đây là mệnh của ngươi."
Đây là mạng người thứ bảy trong tay Vương Huyền Sách.