Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2651 - Chương 2652. Bị Ép Phạm Tội Có Tính Là Phạm Tội Không

Chương 2652. Bị ép phạm tội có tính là phạm tội không
Chương 2652. Bị ép phạm tội có tính là phạm tội không

"Không được nhúc nhích, giơ tay lên!"

Mặc dù Vương Huyền Sách giết người nhanh gọn lẹ, nhưng năm mươi mốt mạng người đã biến mất trong tay hắn, rốt cuộc cuộc giết chóc chấn động Hạ quốc này vẫn kinh động đến hệ thống an ninh của khách sạn.

Mấy chục quân nhân biểu cảm kiên định, tay cầm súng chạy tới tầng năm khách sạn. Từ đội hình tấn công của những người này có thể thấy nhóm quân nhân đầu tiên xông lên tòa cao ốc này đều đã trải qua hàng trăm trận chiến.

Mặc dù những quân nhân này đã được huấn luyện nghiêm khắc, cũng đã thấy máu, nhưng cảnh tượng bi thảm lọt vào mắt vẫn khiến lòng bàn tay bọn hắn đổ mồ hôi lạnh.

Trước giờ bọn hắn không tưởng tượng được sẽ có người cường hãn đến vậy!

Dưới lầu không ngừng vang lên tiếng còi xe cảnh sát chói tai. Nếu quan sát từ không trung theo góc nhìn của thượng đế sẽ thấy hơn ba mươi chiếc xe quân đội và xe cảnh sát bao vây kín cao ốc khách sạn Hoa Kiều.

Từng quân nhân được vũ trang đầy đủ không ngừng tiến vào khách sạn.

Một nghìn sáu trăm cảnh sát vũ trang cùng ra trận, thanh thế kinh người.

"Tiếc là chưa giết tên Trương công tử mà ngươi nói. Nhớ là phải nói ta ép ngươi phối hợp, như vậy ngươi mới có thể tiếp tục sống."

Vương Huyền Sách nhỏ giọng nói bên tai Cố Băng.

"Ngươi tên là gì?"

Cố Băng nhìn Vương Huyền Sách, nghiêm túc nói: "Ta muốn biết ngươi là ai."

"Ta là Vương Huyền Sách, Trạng Nguyên Vương Huyền Sách."

Vương Huyền Sách nhìn nữ hài nước mắt rưng rưng, nhếch môi nói.

Sau đó hắn xoay người, chạy lấy đà, rút dao!

Không ngờ nam nhân bưu hãn này lại xông vào giữa đội quân mấy nghìn người!

Một giây sau, tiếng súng như pháo nổ vang lên liên tiếp!

Từ đó về sau giang hồ không còn Vương Huyền Sách...

...

Thảm án tại khách sạn Hoa Kiều Cáp thành gây chấn động cả nước.

Tầng lớp lãnh đạo tức giận, giang hồ chấn động.

Thậm chí Nhật Bản và Mỹ đều đưa ra kháng nghị ngoại giao kịch liệt. Mà Cáp thành cũng nghênh đón cuộc điều tra quy mô lớn nhất lịch sử.

"Đưa ra một câu trả lời cho nhân dân Cáp thành, đưa ra một câu trả lời cho thế giới."

Một nhân vật lớn trên đỉnh kim tự tháp Hạ quốc khi đối mặt với mấy trăm hãng truyền thông đã trịnh trọng đưa ra câu trả lời.

Một đêm, một người, một con dao, tấn công trăm dặm, năm mươi mốt mạng người.

Đây là hành động có một không hai của Trạng Nguyên Vương Huyền Sách.

Sóng gió bên ngoài dường như không liên quan gì đến Cố Băng.

Nữ nhân đã bị bắt giam, trong ba ngày tiếp nhận tới mười chín lần thẩm vấn liên tiếp.

Cảnh sát lão làng, nhà tâm lý học, còn có các dụng cụ mà nữ hài chưa từng thấy bao giờ. Các chi tiết được hỏi đi hỏi lại, sau đó kéo tơ bóc kén từng tầng, bất kỳ chi tiết nào xuất hiện một điểm phi logic đều bị đưa ra nghi vấn...

Tinh thần của Cố Băng gần như sụp đổ.

Nói năng lộn xộn, thậm chí tinh thần hoảng loạn, khóc lóc nức nở là trạng thái thường gặp ở nữ hài mỗi lần thẩm vấn.

Nhưng cho dù vậy, Cố Băng vẫn nhớ kỹ lời dặn của nam nhân.

"Ta bị ép, nếu không phối hợp thì hắn sẽ giết ta."

Đây là giới tuyến cuối cùng mà nữ nhân khăng khăng giữ chặt.

Bởi vì Cố Băng biết giữ được giới tuyến này thì mình sẽ không chết!

Không phải nữ hài sợ chết. Sau khi trải qua cuộc sống bị đe dọa như địa ngục, tận sâu đáy lòng Cố Băng không sợ hãi cái chết.

Nguyên nhân nàng không muốn chết chỉ có một.

Là câu nam nhân nhỏ giọng lẩm bẩm khi xoay người lao vào đám quân nhân và cảnh sát kia.

"Cmn, quả nhiên cuối cùng không có một ai nhặt xác cho mình."

Nàng muốn nhặt xác cho nam nhân kia.

Đây là nàng nợ hắn, phải trả lại.

Những cuộc thẩm vấn không ngừng nghỉ đột nhiên dừng lại.

Dường như nữ hài đã bị mọi người lãng quên, cho đến phiên tòa xét xử vào nửa tháng sau, nữ hài lộ vẻ ngơ ngác. Nàng không biết rằng bởi vì áp lực dư luận và sự chú ý của xã hội trên toàn thế giới quá cao, cho nên lần đầu tiên tòa án lựa chọn phương thức xét xử công khai.

Đây là lần đầu tiên Hạ quốc áp dụng phương thức này kể từ khi thành lập.

Sáu chiếc camera tại hiện trường phát ra tiếng ù ù, không chỉ có hai luật sư Cảng thành xuất hiện ở hiện trường xét xử, mà còn có mấy ngôi sao trong giới luật sư Hạ quốc cũng tham dự.

Về cuộc tàn sát chấn động thế giới lần này, không còn nghi vấn nào khác.

Mấu chốt của lần khởi tố này nằm ở một điểm.

Bị ép phạm tội có tính là phạm tội không.

Cuộc xét xử tiến hành tròn bốn tiếng.

Trong bốn tiếng này, mấy luật sư lừng danh đã diễn tả sinh động thế nào là khua môi múa mép.

Nhất là câu nói của một luật sư đến từ Cảng thành càng khiến người xem xôn xao.

"Một bên là tên tội phạm cao gần hai mét, hơn nữa còn có thể dùng tay không giết người. Một bên là nữ hài nhỏ yếu nặng chưa đầy năm mươi cân, xin hỏi nàng chống cự kiểu gì?"

Luật sư Âu Dương lắc lư tập tài liệu trong tay, nhìn hội thẩm và mấy thẩm phán: "Đặt mình vào hoàn cảnh của bị cáo mà suy nghĩ, Cố Băng chưa từng tiếp nhận bất kỳ cuộc huấn luyện nào nên tâm lý và năng lực chịu đựng chỉ là một người bình thường. Mọi hành vi trong tình huống sợ hãi cực độ khi tính mạng bị đe dọa đều không phải là ý muốn chủ quan."

"Hơn nữa từ đầu đến cuối Cố Băng không giết một ai, nàng chỉ bị ép mở cửa phòng."

Dưới sự tấn công của mấy vị luật sư, rõ ràng là phía công tố không có năng lực phản biện. Chỉ có một công tố viên trẻ tuổi mặt đỏ bừng đứng dậy nói ra một câu khiến người ta suy nghĩ sâu xa.

"Trong quá trình thẩm vấn, Cố Băng đã khai ra một số sự việc khác, mà những sự việc đó chứng tỏ rằng có khả năng nữ nhân này mở cửa phòng với tâm lý trả thù, nhất là phòng của Harel tiên sinh."

"Ta rất kinh ngạc, vì sao trong tài liệu chúng ta nhận được lại không có phần này?"

Luật sư Âu Dương không cho phía công tố cơ hội phản ứng, lập tức đứng dậy phản bác: "Lý do các ngươi đưa ra không liên quan gì đến bản án. Đã không liên quan thì không thể lấy làm chứng cứ khởi tố đương sự."

Im lặng.

Mấy nhân viên giám sát bên công tố và các nhân viên khác của khách sạn ra tòa làm chứng đều không nói nữa.

Không nói gì bởi vì nếu nói thêm sẽ liên lụy tới Trương đại công tử.

Hết chương 2652.
Bình Luận (0)
Comment