Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2652 - Chương 2653. Lễ Truy Điệu Của Tô Bình Nam

Chương 2653. Lễ truy điệu của Tô Bình Nam
Chương 2653. Lễ truy điệu của Tô Bình Nam

Thậm chí có một bí mật đã bị che giấu trước sự chú ý của toàn thế giới.

Đó là cảnh sát đã phát hiện ra một xấp ảnh tại hiện trường Harel bị giết, nội dung trong ảnh rất khó coi. Trong ảnh không chỉ có Harel và Cố Băng, mà còn có Trương đại công tử.

Nghĩ mà sợ.

Những bức ảnh ấy có thể làm chứng cứ hiện trường trong vụ án động trời này, cho dù không phải là chứng cứ liên quan đến vụ án, nhưng chúng lại không cánh mà bay. Sức mạnh ẩn sau thật đáng sợ.

Phía công tố không phải ngu!

Trước cái nhìn lạnh lùng của đồng nghiệp, sắc mặt của người trẻ tuổi duy nhất lên tiếng trở nên tái nhợt!

Bị cáo được phóng thích.

Đây là kết quả xét xử cuối cùng của vụ án này.

Mà đối mặt truyền thông, Cáp thành Hạ quốc đưa ra một câu trả lời vô cùng tuyệt vời.

"Hiện tại phương Tây đều dùng một lớp kính lọc đặc biệt đăng tin về chúng ta, cho nên lần này chúng ta chọn xét xử công khai. Thứ nhất là đưa ra cho mọi người một lời giải thích rõ ràng, thứ hai là tuyên bố với toàn thế giới sự tiến bộ của chế độ tư pháp Hạ quốc..."

Bí mật vĩnh viễn nằm trong tay số ít người.

Trong mắt quần chúng hóng chuyện, luật sư Cảng thành đến chỉ vì vụ án lần này gây ra sóng gió quá lớn, cánh truyền thông bên kia có xu thế yêu ma hóa Hạ quốc cho nên bọn hắn mới ra mặt.

Mà trong mắt lãnh đạo cấp cao Cáp thành, mời luật sư Cảng thành làm luật sư bào chữa cho Cố Băng chắc chắn sẽ thúc đẩy sự tiến bộ của ngành tư pháp, là cơ hội tuyên truyền Hạ quốc là một xã hội pháp trị. Không ai biết rằng người dàn dựng tất cả, thậm chí cứu mạng Cố Băng lại là một nam nhân đang ở Thiên Nam xa xôi.

Ngay sau ngày thảm án động trời xảy ra, Tô Bình Nam đã nhận được tin người gây án tên là Vương Huyền Sách, sử dụng Bát Cực Quyền, mà trên con dao hung khí còn khắc bốn chữ.

"Đỗ đạt Trạng Nguyên."

...

"Ngươi đoán không sai, kẻ giết người là Trạng Nguyên Thanh Bang Vương Huyền Sách mà chúng ta vất vả tìm kiếm cũng không tìm được." Trước nghi vấn của Lục Viễn, Tô Bình Nam đưa ra đáp án khẳng định.

"Tiếc thật đấy."

Lục Viễn đọc tài liệu về vụ án động trời này, nói ra đánh giá của mình: "Nam ca, tên này rất hung ác, có lẽ hắn có thể đánh với ngươi một trận."

"Trong xã hội này, võ dũng của cá nhân hoàn toàn không đáng nhắc tới, suy cho cùng không ai có thể luyện đến trình độ vô địch thiên hạ."

Nét mặt Tô Bình Nam hơi kỳ lạ, giống như tiếc hận lại có chút tang thương thỏ chết cáo buồn.

"Trạng Nguyên Thanh Bang ra tay thường không để lại người sống."

Tô Bình Nam nhìn ảnh của Cố Băng trên tài liệu, giọng điệu hiu quạnh: "Chắc hẳn giữa nữ nhân này và Vương Huyền Sách có chuyện gì đó, nghĩ cách bảo vệ tính mạng cho nàng."

Lục Viễn hơi nghi hoặc, khom lưng đáp lời.

Hắn không biết rằng không phải lão đại Tô Bình Nam của mình nổi hứng, lại càng phải là không vô cớ nhúng tay.

Mà là từ Vương Huyền Sách, Tô Bình Nam nhìn thấy chính mình trong quá khứ.

Nam nhân hiểu bản thân trong quá khứ đã bị xã hội đào thải, đây là lễ truy điệu của Tô Bình Nam.

Dành cho Vương Huyền Sách, cũng dành cho chính mình...

Kiêu ngạo vẫn luôn chảy trong máu Tô Bình Nam.

Có lẽ hắn chưa từng đề cập với bất kỳ ai, rằng hắn tự tin về khả năng đánh đấm của mình. Nhưng trong nội tâm Tô Bình Nam có loại tự tin lão tử là đệ nhất thiên hạ. Đây cũng là lý do vì sao trong quá trình từng bước trưởng thành, thỉnh thoảng hắn vẫn ra tay. Trong tài liệu về Vương Huyền Sách mà hắn lấy được có ghi lại vô cùng chi tiết chuyện người này năm bước leo lên bức tường cao hơn bảy mét và đánh chết Sagawa.

Có lẽ Tô Bình Nam thật sự rỗi hơi, hoặc là hiếu thắng?

Tóm lại là hắn cho người dựng lại một bức tường phỏng theo y nguyên hiện trường lúc đó.

Ba lần.

Cả đám người Đỗ Cửu, Lục Viễn cũng thí nghiệm hành động đêm khuya leo tường của Vương Huyền Sách. Mặc dù Tô Bình Nam là người đầu tiên hoàn thành hành động này, nhưng hắn phải thực hiện ba lần mới thành công.

Mọi người nhìn dáng vẻ bình tĩnh của của Tô Bình Nam, ai ai cũng nơm nớp lo sợ. Thậm chí Đỗ Thạch nói năng vụng về nhất cũng gãi đầu an ủi một câu.

"Nam ca, Vương Huyền Sách cao hơn ngươi, cánh tay cũng dài hơn ngươi."

Đỗ Thạch thành thật nói: "Ba lần đã có thể leo lên là giỏi lắm rồi!"

"Không liên quan đến chiều cao, là do ta khống chế lực không tốt bằng Vương Huyền Sách."

Ánh mắt Tô Bình Nam nhìn Đỗ Thạch rất bình tĩnh, nhưng không hiểu sao Đỗ Thạch lại cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

"Ngươi từng luyện Tang Soo Do, Karate Kyokushin và Tang Soo Do có rất nhiều điểm giống nhau."

Tô Bình Nam xoay người đi tới phòng huấn luyện: "Nghiêm túc hoạt động cơ thể cùng ta nào!"

Đỗ Thạch mặt nhăn mày nhó.

Nửa tiếng sau, Tô Bình Nam mặt mày thả lỏng rời khỏi võ đài, chỉ còn Đỗ Thạch hôn mê bất tỉnh nằm lẻ loi ở đó, sau đó còn có Cửu cầm máy ảnh chụp điên cuồng.

Có lẽ sự việc lần này khiến Tô Bình Nam đồng cảm với Vương Huyền Sách, hắn cảm thấy đối phương rất giống mình ở thời không kia.

Mà ở thời không kia, Hồng Kông có một câu.

"Ngươi biết đánh đấm thì có tác dụng đếch gì, ra ngoài lăn lộn phải có thế lực có chỗ dựa."

Lời nói thô nhưng thật.

Thế giới này vẫn luôn là kẻ lao tâm cai trị người, kẻ lao lực bị người cai trị.

Trong thời không kia, Tô Bình Nam hung hãn đến độ cường long các nơi cũng phải liếc mắt, nhưng chẳng phải kết cục của hắn vẫn là sống ngắc ngoải đấy sao?

Sau khi trở về văn phòng, hiếm có khi Tô Bình Nam thất thần.

Chuyện cũ ở thời không kia lại hiện ra trong đầu nam nhân.

Năm đó hắn thật sự không còn cách nào khác đành phải ra biển. Để nhanh chóng xuất đầu, Tô Bình Nam từng một mình trong đêm mưa đánh gãy bốn cái xương sườn của một lão đại có biệt danh Bạch Giang Hồ, còn phế bỏ cánh tay phải kiếm cơm của đối phương.

Kết quả ra sao?

Đại ca phía sau Bạch Giang Hồ tìm tới chỗ dựa của Tô Bình Nam là Chương Viễn.

Ban đầu biểu hiện của Chương Viễn cực kỳ có tình có nghĩa, không chỉ cứng rắn bảo vệ Tô Bình Nam, mà con giao một tuyến đường đi biển cho hắn.

Hết chương 2653.
Bình Luận (0)
Comment