Nhưng vào lúc Tô Bình Nam cho rằng cuộc đời mình rốt cuộc cũng rẽ mây thấy mặt trời, cây đại thụ sau lưng đối phương chỉ gọi một cuộc điện thoại đã khiến hắn một lần nữa tha hương phiêu bạt.
Cuộc điện thoại này gọi cho hệ thống cảnh sát địa phương.
Nội dung cụ thể chỉ có một câu.
"Chương Viễn không nghe lời, cảnh cáo đi."
Hai chữ cảnh cáo, Chương lão đại hô mưa gọi gió trên biển trong mắt Tô Bình Nam lập tức gặp xui xẻo.
Trong vòng nửa tháng, ba tuyến đường dùng để thủ tiêu tang vật bị tiêu diệt.
Chưa hết, mấy con tàu dưới danh nghĩa của hắn đều bị theo dõi, hơi có chút biến động là đám cảnh sát sẽ lập tức tìm tới cửa. Có thể nói nếu không phải bao nhiêu năm qua Chương lão đại đã gây dựng không ít mối quan hệ, thì lần này hắn hoàn toàn tiêu tùng!
Thời kỳ ấy trên giang hồ không còn nghĩa khí gì đáng nói.
Tô Bình Nam dùng cái giá là bốn nhát dao suýt bỏ mạng để giúp Chương lão đại một nhà độc đại ở vùng biển mới. Nhưng nửa tháng sau cuộc điện thoại kia, hắn đã bị bán đứng.
Hắn có thể sống sót là dựa vào kinh nghiệm giang hồ phong phú.
Kể từ ngày ấy, Tô Bình Nam biết giỏi đánh đấm và đủ hung ác cũng chỉ là ngưỡng cửa kiếm cơm giang hồ mà thôi. Tài sản mình có mà quyền thế mình nắm giữ mới là vốn liếng chân chính để quật khởi.
Suy bụng ta ra bụng người, Tô Bình Nam hiểu vì sao Vương Huyền Sách không chạy trốn, mà lại xông vào đám quân nhân chẳng khác nào tự sát.
Đỗ đạt Trạng Nguyên?
Trong thế giới phát triển ồ ạt của thời đại này, Thanh Bang đã bị đào thải từ lâu rồi.
Mà bốn chữ đỗ đạt Trạng Nguyên từ lâu đã trở thành trò cười trong dòng biến thiên của lịch sử.
Vương Huyền Sách đã không còn dục vọng sống tiếp.
Hắn dùng phương thức chẳng khác nào tìm chết vẽ nên dấu chấm hết cho mình, cũng là cho Trạng Nguyên Vương gia. Một dấu chấm hết không tính là hoàn mỹ nhưng cũng đủ ăn nói khi xuống suối vàng.
Có lẽ từ thời khắc Vương Huyền Sách cam chịu ở lại một thôn núi không có tên trên bản đồ, cố gắng sống nốt quãng đời còn lại, kết cục này đã được định trước rồi.
…
Vương Huyền Sách cam chịu số phận, nhưng Tô Bình Nam thì không.
Kiệt ngạo đã khắc sâu vào xương, Tô Bình Nam quyết định dùng một phương thức khác khiến dấu chấm hết này được hoàn mỹ hơn một chút, là phương thức tốt nhất để giã từ bản thân trong quá khứ ở thời không kia.
Dưới mưu kế của Tô Bình Nam, vụ án này nhanh chóng hot lên trên mấy hãng truyền thông quốc tế ở Cảng thành.
Lấy ít địch nhiều, núp phía sau, chỉ cần đẩy nhẹ một cái vào lúc mấu chốt, đó mới là phương thức làm việc của kiêu hùng.
Xét từ tình hình chung, hiện tại Hạ quốc mở cửa biên giới cần nhất là một hình tượng công bằng, hữu hảo, cởi mở. Vì thế bản tin của mấy hãng truyền thông có lực sát thương kinh người. Trong khi truyền thông Cảng thành đang lên men, truyền thông chính thống trong nước cũng bắt đầu tham gia.
Mấy sinh viên khoa Luật của trường đại học danh tiếng cũng bị xúi bẩy.
Vì thế mới có buổi xét xử công khai lần này và sự tham gia của những ngôi sao sáng ngành Tư pháp.
Tập đoàn Cẩm Tú không có thêm hành động nào khác, chẳng qua sau khi xét xử kết thúc, chi tiết cụ thể trong tập tài liệu điều tra bị mất lần này đã được sửa sang lại, sau đó gửi đến Thịnh Kinh Hạ quốc.
"Người mà Vương Huyền Sách ngươi không thể bảo vệ, ta có thể giúp nàng sống sót. Trương công tử mà ngươi không giết được, ta cũng giúp ngươi làm cho hắn biến mất."
Đêm khuya sao sáng.
Tô Bình Nam đứng ở nơi cao nhất Thiên Nam, đổ chén rượu Trần Nhưỡng ba mươi năm lên bầu trời đêm.
"Giang hồ từ biệt, lên đường bình an."
...
Thế giới này có ai đó lìa đời, trái đất vẫn quay, huống chi Vương Huyền Sách chỉ là một nhân vật giang hồ có tên tuổi mà thôi.
Sóng gió mà thảm án này gây nên nhanh chóng lắng xuống.
Ngoại trừ một số người hóng chuyện nhắc đến nó lúc rảnh rỗi, từ lâu cánh truyền thông đã không còn đề cập nữa, như thể chưa từng có gì xảy ra.
Đây là một đặc điểm trong thái độ của rất nhiều người đối với tin tức.
Bất kể độ hot cao cỡ nào, chỉ cần không đụng chạm đến ích lợi của mình thì sẽ không chú ý mãi. Sau đó, tin hot sẽ từ từ biến mất theo thời gian, cuối cùng trở thành ký ức mơ hồ.
Có lẽ một ngày nào đó sẽ có những người cần đến tin hot này, đến lúc ấy nó mới bị khơi lại một lần nữa.
Lợi dụng tin hot dẫn dắt dư luận và kích động tâm lý đám đông, từ đó thúc đẩy sự tiến triển của ván cờ, đây là thủ đoạn mà rất nhiều nhân vật lớn thường dùng.
Đề tài đi hơi xa rồi.
Trở lại tuyến thời gian hiện tại.
Có một số chân tướng rất tàn khốc.
Từ lịch sử phát triển xã hội đen có thể thấy đối tượng khiến xã hội đen suy yếu không phải là nắm đấm thép của cảnh sát, cũng không phải cuộc tiến công nghiêm khắc của chính phủ.
Mà là kinh tế.
Cơ sở kinh tế không chỉ quyết định kiến trúc thượng tầng, mà còn quyết định quy mô phát triển của xã hội đen.
Một câu nói được toàn bộ ngành Kinh Tế học thế giới cho là định luật có thể chứng minh tất cả.
Sự phát triển kinh tế tự do và nhanh chóng tất nhiên sẽ dẫn đến sự bành trướng chóng mặt của thế lực ngầm.
Bất kể xét từ giai đoạn lịch sử Chiến tranh thế giới thứ nhất, Chiến tranh thế giới thứ hai, hay là lịch sử phát triển của Nhật Bản và Mỹ thời kỳ thập niên 80 90, câu nói này đều chính xác. Đây cũng là lý do vì sao trong thời không kia, sau khi nền kinh tế Nhật Bản hoàn toàn đình trệ, thế lực như là tổ chức Yamaguchi từng chiếm vai trò quan trọng trong bản đồ xã hội đen lại bớt hung ác ngông cuồng, trở nên vô cùng ngoan ngoãn.
Không còn tiền, cmn ai sẽ liều mạng chứ?
Thậm chí kinh tế phát triển càng nhanh, tội ác ra đời càng nhanh. Dù sao sự phân phối tiền bạc không công bằng sẽ dẫn đến hiện trạng huyết mạch mà xã hội đen sở hữu liên tục thay mới. Đây là bản tính của con người, không thể nào tránh khỏi.