"Hiện tại du côn ở Côn thành không ai có thể so thủ đoạn với Bạch Xã Hội. Nhưng Côn thành không có, không có nghĩa là cả Thiên Nam không có."
Tống Lão Hổ thuộc nhóm du côn năm xưa có thể quật khởi cùng đại bá vương. Hắn có thể lăn lộn đến giờ mà không bị bắn nổ đầu là nhờ gây dựng được sản nghiệp lớn và có mạng lưới quan hệ.
Tống Lão Hổ châm thuốc lá, cười như hồ ly: "Dã tâm của Bạch Xã Hội quá lớn, coi thường các sản nghiệp dưới cửu lưu, cảm thấy kiếm tiền quá chậm không vẻ vang, cho nên muốn chơi lớn."
"Chơi quá lớn tất nhiên sẽ gặp kẻ ác chân chính."
Thấy em trai lộ vẻ ngơ ngác, Tống Lão Hổ nhắc nhở: "Ai dữ nhất, ai ác nhất Thiên Nam?"
Tống Tường Không há hốc miệng, điếu thuốc vừa mới châm lẳng lặng rơi xuống.
"Hắn chọc vào Tiểu Hồng Bào ư?"
"Hắn không chọc vào Tiểu Hồng Bào, hiện tại Bạch Xã Hội vẫn chưa có lá gan đó."
Tống Lão Hổ lắc đầu: "Nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày Bạch Vạn Sơn sẽ đấu với Tiểu Hồng Bào một trận, dù sao hiện tại Bạch Vạn Sơn càng ngày càng nhiều tiền, càng ngày càng ngông cuồng."
Lão du côn năm xưa bước vào giang hồ cùng thời với đại bá vương lộ vẻ tang thương: "Trời cuồng thì có mưa, người cuồng thì có họa. Người trẻ tuổi chưa gặp phải nhân vật hung ác, không biết sợ cũng là bình thường."
"Hồi xưa biệt danh của ta không phải là Tống Lão Hổ, đại bá vương đến Côn thành toàn gọi ta là Tống Tiểu Miêu, ta còn phải vui vẻ đón nhận. Sau khi những kẻ ác hơn ta bị bắn nổ đầu, ta mới trở thành Lão Hổ."
Tống Lão Hổ nhặt điếu thuốc lá mà Tống Tường Không làm rơi xuống thảm, dập tắt nó, vẻ mặt khinh thường: "Ta có vị trí hiện tại ở Côn thành không phải vì ta ác nhất, mà là ta có mắt nhìn."
"Bạch Xã Hội rất biết làm người, là con hổ mặt cười. Sao hắn lại không có mắt nhìn chứ?" Tống Tường Không trẻ hơn Tống Lão Hổ mười bốn tuổi hơi nghi hoặc.
"Hắn rất biết làm người, nhưng quật khởi quá nhanh không phải là chuyện tốt."
Tống Lão Hổ nghiêm túc suy nghĩ: "Hiện tại Bạch Vạn Sơn đang đắc ý, nhất là sau khi mỏ Wolfram thành lập đội bảo vệ, hắn muốn người có người, muốn súng có súng."
"Hắn không còn là Bạch Vạn Sơn hai năm trước phải cúi đầu trước Cẩm Tú nữa rồi."
…
Quả thật Bạch Vạn Sơn không còn là Bạch Vạn Sơn tỏ ra ngoan ngoãn khi Cẩm Tú làm việc vào hai năm trước, nhưng tính cách gian xảo hung ác của hắn xưa nay chưa từng thay đổi, mà càng ngày càng đáng sợ.
"Ngươi nói ta thua kém Tiểu Hồng Bào ở đâu?"
Bạch Vạn Sơn đã uống đầy bụng rượu Tây trong hộp đêm, mặt hơi tái nhưng thần thái vẫn tỉnh táo.
Ở một quán nướng vỉa hè trong chợ đêm sầm uất nhất Côn thành, hắn nâng cốc bia lên, nghiêm túc hỏi nam nhân trung niên đeo kính, vẻ mặt tang thương.
"Tiểu Bạch, có một số việc ngươi không thể gấp gáp."
Người trung niên đeo kính mặc áo trắng ngắn tay và quần đen, thậm chí còn cắm hai chiếc bút máy trên chiếc áo sơ mi vô cùng quê mùa, chính là dáng vẻ của thầy giáo dạy học vào mười mấy năm trước, hoàn toàn không hợp với cách ăn mặc của Bạch Vạn Sơn.
Nhưng người này lại có thể gọi Bạch Vạn Sơn là Tiểu Bạch!
Phải biết rằng hiện tại ngay cả hai đại ca xã hội đen là Tống Lão Hổ và Chu Bảo Lâm có địa vị cao nhất khi gặp Bạch Vạn Sơn cũng phải gọi một tiếng ông chủ Bạch! Cho dù là những nhân vật lớn trong chính quyền cũng vô cùng cung kính với Bạch Vạn Sơn.
Chỉ có Lý tri phủ mới có thể gọi hắn là Tiểu Bạch.
Người trung niên ăn mặc lỗi thời cổ hủ này dựa vào đâu mà có thể khiến Bạch Vạn Sơn tôn kính như vậy? Nguyên nhân chỉ có một.
Bởi vì nam nhân đã làm giáo viên Ngữ Văn tại trường Trung học số 7 Côn thành gần hai mươi năm này là cố vấn của phe phái Bạch Vạn Sơn. Từ lúc ban đầu Bạch Vạn Sơn làm ăn một mình cho đến hiện tại oai phong một cõi, gần như mỗi bước đi đều có nam nhân tên Kỷ Tây này chỉ dẫn phía sau.
"Lão Kỷ, sao ta có thể không gấp gáp chứ?"
Bạch Vạn Sơn không giận cách gọi Tiểu Bạch, ngược lại rất nghiêm túc nói ra nguyên nhân mình tức giận: "Ta vất vả tặng quà cáp, chuẩn bị một năm. Vậy mà Tiểu Hồng Bào tới, chỉ nói một câu đã cuỗm mất hai mảnh đất tốt kia!"
"Mất trắng sáu triệu đầu tư trong giai đoạn đầu không phải là chuyện nhỏ."
Sắc mặt Bạch Vạn Sơn càng lúc càng tối sầm: "Đoán chừng hai mảnh đất kia có thể kiếm được năm mươi triệu, hơn nữa ngươi đã nói mảnh đất này là cơ hội để doanh nghiệp của ta chuyển hình."
"Hiện tại chẳng còn gì hết, cmn ta không nuốt trôi cơn tức này!"
"Dựa vào đâu chứ!"
Bạch Vạn Sơn không thể nào đè nén được lửa giận, hắn tiện tay nện mạnh cốc bia vừa rót đầy xuống đất, bia màu vàng và mảnh thủy tinh vỡ bắn tung tóe khắp nơi.
Khách ở mấy bàn bên cạnh lập tức bật dậy, trợn mắt nhìn. Có người trẻ tuổi nóng tính đã mở miệng chửi mắng.
"Phát điên thì về nhà mà phát, cmn ở đây giả vờ làm sói đuôi to."
Bạch Vạn Sơn không nổi giận, trái lại còn xua tay ý bảo thuộc hạ đừng manh động, sau đó mới mỉm cười bảo: "Xin lỗi các huynh đệ, vừa rồi ta hơi kích động. Hóa đơn ăn uống tối nay của các huynh đệ cứ ghi cho ta, xem như nhận lỗi."
Không ai đánh người đang cười, huống chi các hán tử mặt lạnh đứng sau lưng Bạch Vạn Sơn đã nói lên lai lịch của hắn không nhỏ.
Mấy vị khách dính bẩn đều mỉm cười ngồi xuống, chỉ có người trẻ tuổi kia vẫn lẩm bẩm phàn nàn, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Sóng gió này biến mất vô tung vô ảnh, không có ai chú ý tới sau khi Bạch Vạn Sơn xin lỗi, hắn mấp máy môi nói gì đó với một nam nhân đằng xa rồi mới mỉm cười tiếp tục nói với Kỷ Tây: "Ta đã nghe ngóng kế hoạch của tập đoàn Cẩm Tú. Bọn hắn muốn xây dựng quảng trường Cẩm Tú gì đó ở Côn thành, hơn nữa còn muốn xây hai trung tâm hậu cần."
"Tiểu Hồng Bào đã đánh tiếng, tập đoàn Cẩm Tú muốn nuốt 80% đất Côn thành, 20% còn lại mới là thịt người bản địa Côn thành được ăn."