Choang!
Theo chai rượu Louis XIII đắt đỏ vỡ tung trên đầu một hán tử mặc vest đen, chất rượu đỏ thẫm hòa lẫn với máu nhỏ xuống mặt thảm trắng tinh, tạo thành vệt đỏ chói mắt.
Nếu có người am hiểu về rượu có mặt ở đây, e là sẽ xót xa đến run rẩy. Từ hương hoa nhài nồng đậm có thể thấy chai rượu Pháp có giá bán cao tới hai mươi tám nghìn tệ này không phải là hàng giả.
Nhưng hiện tại không có ai quan tâm tới số phận của chai rượu này. Trong phòng bao rộng lớn, mười mấy hán tử đều đứng thẳng lưng, không ít nữ nhân viên tiếp rượu không dám thở mạnh, không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
"Báo cho Tống Lão Hổ là hết rượu rồi."
Bạch Vạn Sơn thong thả lau sạch vết rượu trên tay, sau đó xoay người nói với nhân viên phục vụ đang nơm nớp lo sợ ngoài cửa: "Nghe nói ở đây hắn có mấy chai Remy Martin, hai mươi phút nữa mang đến đây."
Nhân viên phục vụ khom lưng rời đi, tốc độ rất nhanh.
Dùng rượu Tây giá hơn chục nghìn tệ đập người, ở Côn thành người có thực lực như vậy chỉ có Bạch Vạn Sơn biệt danh Bạch Xã Hội. Lúc người này tức giận, không có ai dám làm trái ý đối phương, bao gồm cả Tống Lão Hổ xuất đầu lâu nhất, bối phận cao nhất. Hắn chỉ là một nhân viên phục vụ nhỏ nhoi, có thể an toàn rời đi đã là may mắn lắm rồi.
"Ngươi có biết vì sao ta đánh ngươi không?"
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Bạch Vạn Sơn nhìn người trung niên đầu vẫn đang chảy máu.
Đối phương gật đầu.
Quách Kiến Minh là cục trưởng Cục Địa chất và Khoáng sản Côn thành, có thể nói ở trước mặt người ngoài hắn rất uy nghiêm. Nhất là cử chỉ hùng hồn lúc họp hành nhìn thế nào cũng thấy là ngôi sao mới giới chính trị đang phất lên.
Nhưng lúc này, mặt hắn nhăn nhúm như anh nông dân nhìn thấy nữ nhân đã có chồng và trưởng thôn đang lăn lộn trên giường.
Quả thật ở Côn thành Bạch Vạn Sơn có thế lực không nhỏ, nhưng đây không phải là nguyên nhân lớn nhất khiến Quách Kiến Minh sợ đối phương. Hắn sợ sự tàn nhẫn của đối phương, sợ nhược điểm của mình đang nằm trong tay đối phương, sợ cái chết lạ lùng của đối thủ cạnh tranh vị trí hiện tại với mình vào một năm trước.
Có thể nói rằng hắn có thể làm đến vị trí hiện tại không thể bỏ qua công lao của Bạch Vạn Sơn.
Nhưng cho dù vậy, trong cuộc họp về khai phá bất động sản Côn thành hôm nay, Quách Kiến Minh vẫn không chút do dự làm trái quyết định của Bạch Vạn Sơn, chẳng những đưa hai mảnh đất tốt nhất Côn thành vào thị trường, mà còn đề nghị tiến hành đấu hai mươi ba mẫu đất ở giao lộ cao tốc giáp Côn thành.
Phải biết rằng Bạch Vạn Sơn đã thèm nhỏ dãi những mảnh đất này từ lâu.
Thậm chí Quách Kiến Minh cũng biết nguyên nhân mình có thể thượng vị là vì mình là quân cờ mà Bạch Vạn Sơn nâng đỡ nhằm tiến vào thị trường bất động sản.
Là điều gì tiếp thêm can đảm cho hắn phản bội?
Không có nguyên nhân nào khác.
Bởi vì có một mãnh long tiến vào thị trường Côn thành, mà mãnh long này tên là Cẩm Tú.
Binh mã chưa động, lương thảo đi trước.
Tập đoàn Cẩm Tú chỉ mới cho người đánh tiếng trước, nhưng chính quyền Côn thành từ trên xuống dưới đều cảm thấy áp lực như mây đen phủ khắp thành phố, khiến Quách Kiến Minh cảm thấy khó thở.
Tạm thời không đề cập tới nhân vật nhỏ bé.
Ba mảnh đất, vậy mà tri phủ và tri châu Côn thành đều cố ý chào hỏi! Hơn nữa còn đích thân gọi điện, không phải thư ký hay người bên cạnh gọi điện thay!
Từ chi tiết có thể phát hiện vấn đề.
Thế lực và bối cảnh mà tập đoàn Cẩm Tú lơ đãng thể hiện ra, chỉ cần không phải là kẻ ngu thì đều hiểu Bạch Vạn Sơn hoàn toàn không phải là đối thủ của tập đoàn Cẩm Tú.
Nói cách khác, hắn không có lựa chọn nào khác.
…
"Ra ngoài đi, ta đã ném ba trăm nghìn vào cốp sau xe của ngươi, xem như bồi thường tiền thuốc men."
Hiển nhiên Bạch Vạn Sơn đã bình tĩnh lại. Hắn xua tay với Quách Kiến Minh và mấy tiếp viên ra hiệu cho mọi người ra ngoài, sau đó chậm rãi lấy bàn tay trái vẫn luôn đặt dưới gầm bàn ra.
Dưới ánh đèn mờ, không biết từ lúc nào lòng bàn tay hắn đã bị mảnh thủy tinh đâm thủng, cảm giác đau nhói từ da thịt khiến sắc mặt Bạch Vạn Sơn tái nhợt.
Đây là thói quen giúp Bạch Vạn Sơn kìm chế bản thân lúc tức giận.
Đau đớn có thể lấn át cơn giận, điều này giúp cho lý trí của Bạch Vạn Sơn có thể chiến thắng cơn kích động.
"Tiểu Hồng Bào, tiền ở Thiên Nam ngươi đều muốn kiếm ư? Ngươi ăn thịt, ngay cả nước lèo lão tử cũng không được uống?"
Dưới ánh đèn mờ, Bạch Vạn Sơn nhỏ giọng gào thét phát tiết cơn giận trong lòng.
"Ta thề đây là lần cuối cùng ta cho ngươi cưỡi lên đầu ta!"
Nam nhân dữ tợn như ác quỷ.
Theo nền kinh tế phát triển, thế lực của Bạch Vạn Sơn bành trướng với tốc độ kinh người, khiến hắn nảy sinh dã tâm, đồng thời ngày càng không chịu đựng được thái độ trịch thượng của tập đoàn Cẩm Tú.
Không có ai, nhất là đám du côn tam giáo cửu lưu muốn có kẻ vĩnh viễn đè đầu cưỡi cổ mình.
Cho dù kẻ đó là Tiểu Hồng Bào tiếng tăm lừng lẫy!
...
"Dặn dò các huynh đệ đừng đến phòng bao Đế Vương rước lấy phiền phức, ta không làm gì được tên điên Bạch Xã Hội kia."
Trong văn phòng trên tầng cao nhất của Mộng Paris - hộp đêm lớn nhất Côn thành, Tống Lão Hổ ngồi trên ghế ông chủ, nghiêm túc nói vào bộ đàm: "Hôm nay tâm trạng của Bạch Xã Hội không tốt, các ngươi đi đường vòng đi, đừng chọc vào hắn."
"Đại ca, có người dám chọc giận Bạch Xã Hội ư?"
Tống Tường Không nhìn anh trai mình, trên gương mặt nghiêm túc lộ vẻ kinh ngạc: "Ta nghe nói hắn vừa mới tìm người chặt tay của Kiều Nam và Tiểu Khuê, đám điên Kiều Nam kia không một ai dám ho he. Hiện nay ở Côn thành chỉ có hai người là ngươi và Chu Bảo Lâm có thể khiến hắn nể mặt thôi."