Đỗ Cửu nói xong liền lập tức rời đi.
Tầng hai của quán bar ZT vẫn chìm trong im lặng, ông chủ Tiêu không ngông cuồng như mấy phút trước nữa, thay vào đó có chút hồn bay phách lạc.
Các ngành nghề kiếm được rất nhiều tiền luôn có bí mật.
Việc hắn có được đất ở Bảo An không phải là bí mật, nhưng làm thế nào hắn có được những mảnh đất này thì người ngoài không hề biết.
Mà trong quá trình hoạt động này, bốn từ Diệp tam công tử này chính là chìa khóa.
Có thể nói ngoại trừ vợ hắn và một số thuộc hạ thân cận nhất, không ai biết ông chủ Tiêu đang nhờ vả Diệp tam công tử. Chỉ có ông chủ Tiêu mới biết mình đã bỏ ra bao nhiêu công sức để có được mối quan hệ với Diệp tam công tử.
Chẳng trách người phía dưới khi nhắc đến Tô Bình Nam đều cực kỳ sợ hãi.
Đến lúc này ông chủ Tiêu mới nhận ra mình đã xúc phạm đến một nhân vật như thế nào.
Thiên Đô cách Thâm thành hơn ba nghìn km.
Mình mới vào quán bar chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy tập đoàn Cẩm Tú đã điều tra ra mọi thứ về mình!
“Mình ngu như một con lợn.”
Đây là suy nghĩ chân thật nhất của ông chủ Tiêu.
“Rượu ngon, các ngươi uống trước đi.”
Ông chủ Tiêu xua tay với nụ cười gượng gạo rồi đứng dậy đi đến một góc, để lại đám thuộc hạ đang nơm nớp lo sợ ngồi trong phòng vip, trên tay cầm ly rượu vang đỏ như ngọc quý.
Không ai dám uống.
Thậm chí có kẻ hai tay cầm chai rượu còn run run.
Không thể tránh được.
Một chai rượu giá tiền triệu, lỡ như đánh rơi thì sao?
Đừng nói là bị rơi, chỉ cần nó bị đổ hoặc run tay làm sóng ra ngoài, thì ít nhất cũng mất đi hàng chục thậm chí hàng trăm nghìn tệ.
Làm sao có thể không run sợ.
…
“Ông chủ Diệp, ta là Lão Tiêu.”
Mặc dù không phải gặp mặt trực tiếp mà chỉ nói chuyện qua điện thoại, nhưng ông chủ Tiêu vẫn cúi người với vẻ mặt nịnh nọt.
“Có chuyện gì vậy?”
Giọng điệu của Diệp tam công tử không còn vui vẻ như trước mà trở nên có chút khó chịu, việc này khiến ông chủ Tiêu cảm thấy ớn lạnh hơn.
“Dạo gần đây ta đến Thiên Đô, vừa mới uống chút rượu và có chút hiểu lầm với người của tập đoàn Cẩm Tú...”
Khả năng miêu tả của ông chủ Tiêu rất tốt, hắn chỉ dùng vài câu đã đặt bản thân vào vị trí người bị hại, đồng thời còn khéo léo nêu ra nghi hoặc của mình với Diệp tam công tử.
“Nghe người ở đây nói, ngài muốn ta tự đưa ra một cái giá?”
Giọng điệu của ông chủ Tiêu đầy cảnh giác: “Tên nhà quê bên này có phải mượn danh tiếng của ngài?”
Thể diện là người khác giữ, kiệu là do người ta khiêng.
Giọng điệu của Diệp tam công tử rất thờ ơ khiến ông chủ Tiêu sợ hãi: “Hãy bỏ ra lợi nhuận từ mảnh đất đó, ta đảm bảo sau này ngươi sẽ không gặp phải chuyện gì, có một số người ngươi không thể đắc tội. Nếu không phải thời gian qua ngươi khá ngoan ngoãn hiểu chuyện, chưa chắc ta đã đồng ý giúp ngươi qua được chuyện này.”
“Nhưng đó là hai mươi triệu...”
Giọng của ông chủ Tiêu có chút ngắt ngứ: “Có đáng không?”
“Buôn lậu, trốn thuế, lại thêm kế toán của công ty ngươi chết một năm trước, sổ sách kế toán đã bị đốt, tất cả đều rất thú vị. Rất nhiều chuyện là lần đầu tiên ta nghe nói đến. Lão Tiêu ngươi kiếm tiền bằng đủ thủ đoạn, hành sự quá tàn ác.”
Cuộc gọi kết thúc.
Điện thoại lặng lẽ tuột khỏi tay ông chủ Tiêu, hắn quay đầu lại, không thể tin được nhìn ly rượu vang đang cầm trên tay những người đó, trong lòng như đang chảy máu.
Cảm giác tức giận và sợ hãi pha trộn vào nhau khiến toàn thân hắn run lên.
Hít một hơi thật sâu, ông chủ Tiêu dùng đôi tay run rẩy châm một điếu thuốc, rít sâu một vài hơi, vẻ mặt dần dần bình tĩnh lại.
Đừng đánh giá thấp những kẻ mới giàu lên, đặc biệt là những người đã phất lên ở Thâm thành - nơi người tài có ở khắp nơi.
Bọn hắn có thể ít học, ăn nói thô lỗ, hành động không chút lễ độ.
Nhưng điều đó không có nghĩa là bọn hắn đơn giản.
Ngược lại, năng lực quyết đoán và trực giác như dã thú của những người này chắc chắn cực kỳ mạnh. Vì vậy sau khi ông chủ Tiêu nhận ra mình đã đá vào tấm sắt, hắn lập tức bỏ đi vẻ kiêu ngạo của mình.
Thậm chí hai mươi triệu mà hắn mang theo không những phải tiêu mà còn phải tiêu sao cho đẹp, đó là lựa chọn tốt nhất lúc này.
Dẫu sao tiền không còn ngươi vẫn có thể kiếm lại được, chỉ cần Diệp tam công tử vẫn còn trong đường dây này, số tiền tiêu trong tối nay vẫn có thể kiếm lại được. Nếu có thể kết giao với ông chủ Tô một tay che trời, thì mình sẽ phát tài!
Sau vài phút im lặng, ông chủ Tiêu cầm điện thoại lên quay về phòng với vẻ mặt nghiêm túc.
“Quân tử không giành thứ tốt của kẻ khác.”
Ông chủ Tiêu vừa mới ngồi xuống đã cười rất sảng khoái, hắn chỉ vào chai rượu vang trên bàn, rất khiêm tốn nói với nhân viên pha chế: “Hôm nay Lão Tiêu ta sẽ mượn hoa dâng Phật, dùng loại rượu ngon này mời ông chỉ Tô một ly.”
Trong ánh mắt sửng sốt của mọi người, ông chủ Tiêu lấy ra cuốn sổ séc mang theo, viết ra một con số khiến tất cả choáng váng.
“Nhân tiện nói với ông chủ Tô một câu, Lão Tiêu ta bị mù, xin bỏ qua cho kẻ tiểu nhân này. Hai mươi triệu là tiền rượu, số tiền còn lại coi như là tiền rượu mà Lão Tiêu ta để dành ở đây.”
Đặt tấm séc vào khay của người pha chế, ông chủ Tiêu bày tỏ thái độ chân thành: “Sai thì phải nhận, bị đánh cũng phải đứng thẳng …”
“Ta xin lui trước.”
Hai thùng tiền đã bị ông chủ Tiêu để lại trong quán bar như vậy, sau đó nam nhân bụng phệ đứng dậy cùng đám vệ sĩ rời đi.
Cần dứt thì phải dứt, không nên dài dòng.
Từ điểm này có thể thấy trong thời đại này những kẻ mới phất ở Thâm thành có thể kiếm được hàng trăm triệu chắc chắn có thủ đoạn rất tốt. Cũng không bất ngờ khi ở thời điểm mười năm sau sự việc này, tài xế của ông chủ Hứa ở Thâm thành có thể ngồi lên khối tài sản sáu trăm sáu mươi triệu!
Mặc dù rất ít người trong số đám nhà giàu mới nổi này thoát khỏi dòng chảy của thời đại, nhưng bọn hắn đã để lại dấu ấn đáng kể trong thời đại này.
Mặc dù ngắn ngủi, nhưng cực kỳ tuyệt vời.
Khi rời đi, trong lòng ông chủ Tiêu vẫn mang theo chút oán hận, nhưng giây tiếp theo, sự oán giận của hắn đã biến thành sợ hãi.