Chương 2673
Chương 2673Chương 2673
Tại thời điểm đó rất nhiêu ông chủ vẫn hay được tặng các sản phẩm chăm sóc sức khỏe Cẩm Tú cùng với tiên mặt, còn Bạch Vạn Sơn đã học được cách sử dụng người đẹp, đồ trang sức thậm chí cả bất động sản để mở rộng mối quan hệ với giới thượng lưu Côn thành.
Sau khi làm được tất cả những điều này, kết quả mà nó mang lại thật khiến người ta kinh ngạc.
Ban đầu, tính kiên nhẫn của Bạch Vạn Sơn không được tốt cho lắm.
Hắn luôn cảm thấy mỗi đồng mà hắn bỏ ra lẽ ra phải được nhận lại tương ứng. Thậm chí hắn còn không hiểu mình đang làm gì khi hàng ngày gửi rất nhiều tiên qua những con đường khác nhau mà không đề cập đến bất cứ yêu cầu nào.
Thậm chí hắn còn cảm thấy hành động của mình thực sự tốn công vô ích.
Nhưng Kỷ Tây chỉ khuyên Bạch Vạn Sơn một từ.
"Đợi."
Cách Kỷ Tây nhìn Bạch Vạn Sơn luôn khiến Bạch Vạn Sơn cảm thấy bản thân giống như một tên ngốc không có đầu óc.
"Bây giờ nếu ngươi sử dụng đến những mối quan hệ này, thì cấp độ của ngươi sẽ không thể vượt qua Tôn Hầu Tử, nếu ngươi nghe lời ta và nhẫn nại chờ đợi thời cơ, thì trong tương lai ngươi sẽ có cơ hội ngồi cùng bàn rượu với Tiểu Hồng Bào nổi tiếng."
Bạch Vạn Sơn ngơ ngác, chớp mắt nhìn nam nhân trung niên gầy yếu trước mặt, sau khi gãi đầu cười ngốc nghếch, cuối cùng hắn cũng bình tĩnh lại.
Là một đại ca mới nổi trên giang hồ, Bạch Vạn Sơn đương nhiên biết đến cái tên Tôn Hầu Tử và Tiểu Hồng Bào.
Tôn Hầu Tử là một thanh niên gây gò miệng nhọn má khi. Nhưng thanh niên này là một trong những kẻ mạnh nhất ở quận Bắc.
Bởi vì ba hắn là giám đốc sở cảnh sát tại khu mỏ nên thế lực của hắn bành trướng rất nhanh, ở nơi này có người chống đỡ, thuộc hạ lại có nhiều kẻ máu lạnh, nghe nói hắn còn thuê một số tên lang thang đến từ Tây Bắc, nhất thời rất nổi tiếng.
Có thể đạt tới cấp độ của Tôn Hầu Tử đã là mong ước của Bạch Vạn Sơn trong giai đoạn này, thế còn Tiểu Hồng Bào tiếng tăm lừng lẫy thì sao?
Nói thật lòng, với một kẻ đã từng thấy sức mạnh đáng sợ của Cẩm Tú, có nằm mơ hắn cũng không dám nghĩ như vậy.
Một tên giang hồ có thực lực, đây là ấn tượng đầu tiên mà các ông chủ trong mạng lưới quan hệ của Bạch Vạn Sơn dành cho hắn.
Nhưng càng tiếp xúc, những người này càng có hảo cảm hơn với Bạch Vạn Sơn.
Cũng khó trách.
Bất luận là có chuyện gì, người này sẽ xử lý một cách ổn thỏa trong thời gian sớm nhất, hơn nữa ra tay rất hào phóng, giao tiếp cũng hòa đồng, điều quan trọng nhất là hắn không đòi hỏi được đền đáp nên khiến người ta đặc biệt yên tâm.
Vì vậy rất nhiều người dần dần coi Bạch Vạn Sơn như bạn bè, Kỷ Tây đã thấy được tất cả những điều này.
Sau gần một năm chật vật, cơ hội mà Kỷ Tây nhắc đến cuối cùng đã đến với Bạch Vạn Sơn.
"Việc tiếp cận với ông chủ Lưu dạo gần đây thế nào rồi?"
Vào một buổi sáng, Kỷ Tây cố tình gọi Bạch Vạn Sơn vẫn còn đang say rượu đi ăn sáng. Sau khi đưa cho Bạch Vạn Sơn một giỏ bánh bao, Kỷ Tây hạ giọng nói.
"Rất tốt. Con trai hắn gây thương tích cho người khác, ta đã tìm người giúp hắn giải quyết ổn thỏa." Bạch Vạn Sơn nhìn chiếc bánh bao ở trước mặt, trong bụng vẫn đang cồn cào, dụi dụi đôi mắt đỏ ngâu uể oải trả lời.
"Xem cái này đi."
Kỷ Tây lắc đầu ném một tập tài liệu qua.
Trên văn bản "Ý kiến về một số vấn đề đẩy mạnh cải cách quản lý tài nguyên khoáng sản", một dòng chữ đỏ đập vào mắt Bạch Vạn Sơn.
"Điều thứ mười hai là cơ hội của chúng ta."
Kỷ Tây nhìn Bạch Vạn Sơn vẫn còn đang mơ hồ: "Cơ hội một bước lên mây."
Trong mắt Bạch Vạn Sơn, Kỷ Tây tại thời khắc này có chút xa lạ, hắn không còn nho nhã như thường ngày, trong mắt hiện lên vẻ hung ác như dã thú tìm thấy con mồi: "Nói với hắn khi sự việc thành công sẽ gửi hắn ba triệu, nếu hắn không đồng ý thì ngươi đem những bằng chứng thu thập được ném lên bàn để ép hắn."
Ý kiến này khiến Bạch Vạn Sơn có chút do dự.
"Cơ hội đến thì nhất định phải nắm bắt, nếu không ngươi sẽ hối hận cả đời. Ngươi cũng không muốn phải quỳ gối trước mặt những kẻ này cả đời phải không?”
"Nhưng người cạnh tranh chắc chắn có rất nhiều, đám Tôn Hầu Tử, Đại Lão Nhị nhất định sẽ tham gia."
Bạch Vạn Sơn nghiêm túc nói ra sự lo lắng của mình: "Những người này không dễ đụng vào đâu."
"Những ngày qua ta bảo ngươi nuôi dưỡng lũ phạm nhân giết người đó để làm gì
Kỷ Tây cười lạnh nói: "Bọn hắn cũng chỉ có một cái đầu hai cái vai, không phải bất tử, tiên hạ thủ vi cường, đạo lý này chắc ngươi hiểu."
"Không phải ngươi luôn muốn ta duy trì mối quan hệ tốt với bọn hắn sao?"
Bạch Vạn Sơn ngu ngốc nói: "Hay là ta thương lượng với bọn hắn cùng nhau chia bánh?”
"Lợi ích to lớn mới đáng để đổ máu."
Kỷ Tây lấy ví dụ thực tế nhất nói cho Bạch Vạn Niên biết thế nào là sự tàn ác của kẻ có học: "Chính vì sớm muộn gì cũng có ngày này, nên ta mới muốn ngươi duy trì sự thân thiết với bọn hắn."
Câu nói này khi nghe kỹ thực sự rất đáng sợ.
Dưới ánh mắt hung dữ của Kỷ Tây, Bạch Vạn Sơn cuối cùng cũng gật đầu. ...
Sự việc không cần phải kể chỉ tiết.
Sau khi tiếp nhận cải tạo khu mỏ số hai, tốc độ bành trướng thế lực của Bạch Vạn Sơn cực kỳ nhanh. Mà hắn cũng phất lên trên làn sóng của giang hồ, trở thành thế lực khó đối phó nhất tại Côn thành!
Cùng với chiếc ô bảo vệ được đan càng ngày càng lớn, Bạch Vạn Sơn càng ngày càng nghe lời Kỷ Tây.
Cho đến tận ngày hôm nay.
"Ăn bánh bao."
Vẫn là quán ăn sáng như xưa, chỉ là cô chủ với vòng eo thon gọn vẻ ngoài khá xinh xắn đã biến thành một nữ nhân trung niên với chiếc bụng mỡ và khuôn mặt chứa đầy thăng trâm của cuộc sống.
Kỷ Tây vừa ăn cháo, vừa ném một tập tài liệu cho Bạch Vạn Sơn được đám thuộc hạ vây quanh.
"Ta từng nói sẽ giúp ngươi có cơ hội ngồi cùng bàn rượu với Tiểu Hồng Bào."
Kỷ Tây nuốt bánh bao xuống bụng, mỉm cười nói: "Đây chính là cơ hội."