Chương 2688
Chương 2688Chương 2688
Đất phát sát cơ thì rồng rắn nổi lên mặt đất.
Sau khi nổi lên một hồi sóng gió đủ thay đổi cục diện giang hồ, ắt sẽ có các loại giao long ra biển tranh hùng.
Theo Cẩm Tú nhập cuộc, tấm màn lớn được mở ra trong lặng lẽ, cuộc chiến giữa ba thế lực Giá Thế Đường, Bạch Tướng Nhân và Cẩm Tú sẽ kéo theo vô số sóng gió, như vậy thế lực đầu tiên bị loại bỏ chính là đợt sóng vận mệnh không còn tồn tại. Giang hồ hiểm nguy là một con đường không có lối về.
"Bước thứ hai thì sao?”
Đây là câu hỏi cuối cùng mà Thẩm Lương Thần đặt ra trước khi rời đi.
"Bình định nội bộ trước, sau đó mới đối kháng bên ngoài."
Trần Lưu Ly trả lời.
"Rốt cuộc phải giết người rồi hả?"
Tổ Tông không lộ vẻ bất ngờ.
"Không giết thì không thể tập trung toàn bộ lực lượng của Bạch Tướng Nhân trong tay ta. Ta đã chỉnh hợp nhiều phe phái như vậy, hiện tại chỉ còn hai lão già cậy già lên mặt."
Trần Lưu Ly nhìn Tổ Tông đăm đăm: "Bọn hắn không chết, Bạch Tướng Nhân vĩnh viễn là hai phe phái. Đây cũng là nguyên nhân vì sao ngày nào bọn hắn cũng lải nhải bên tai ngươi là ta muốn nhất thống giang hồ. Dù sao không có ngươi tương đương thực lực của ta mất một nửa."
"Giết là được."
Thẩm Lương Thần dừng bước: "Lý lão đại đặt hai chiếc Hummer H3 trước cổng nhà mình thay thế cho sư tử đá, chẳng còn chút sang nào của Bạch Tướng Nhân." "Không còn cũng tốt."
"Nhưng dù sao cũng từng là bạn bè, mạng thì ngươi có thể lấy nhưng tiên của huynh đệ Lý gia trong công ty thì ngươi không được động vào, để lại cho cô nhi quả phụ sống hết một đời cơm no áo ấm xem như xứng với giao tình trong những năm qua.
Tổ Tông rời đi. ...
Một nữ nhân có thể không danh không phận theo một nam nhân suốt mười lăm năm, đây không còn là vấn đề tiền bạc nữa.
Dạ Giang Nam là một nhà hàng nằm ở đường Tiến Hiền.
Bàn ăn không nhiều, chỉ có bốn năm chiếc. Món ăn cũng bình thường, chỉ là các món thường gặp, không có nguyên liệu quý giá gì. Trang trí cũng không lộng lẫy xa hoa.
Nhưng một nhà hàng thoạt nhìn hết sức bình thường như vậy lại có giá cả đắt cắt cổ.
Bốn món một canh, ba người.
Ở nhà hàng khác thì chừng ấy món ăn khoảng bảy tám mươi tệ, nhưng ở đây lại lên đến bốn chữ số, hơn nữa khách còn tự mang theo rượu.
Thứ người ta ăn không phải thức ăn, mà là nhân tình thế thái.
Đây là nhận thức chung của những người bước vào nhà hàng này, bởi vì đây là địa bàn của K tiểu thư - tình nhân của Lý lão đại đứng đầu Bạch Tướng Nhân. Khi dùng bữa ở đây, nếu đối phương ra giá cao chứng tỏ hắn sẽ giải quyết việc ngươi nhờ vả hoặc quan hệ ngươi dự định móc nối.
Mà tiên cơm đắt đỏ chính là tiền hoa hồng của K tỷ.
Ở Thượng Hải, làm giao dịch gì hay chạy quan hệ nào đều có mánh khóe, giá cả không đắt. Hôm nay Dạ Giang Nam không có khách. Ngoại trừ mấy người hàng xóm ở gần đó ăn bát mì tám tệ ra, không có bất kỳ thực khách chân chính nào.
"Vì sao? Ngươi có biết mấy ngày nay ta đã từ chối bao nhiêu khách không hả? Đều là tiền cả đấy!"
Trong phòng vip bí ẩn nhất Dạ Giang Nam, K tiểu thư nhìn Lý Trường Hà - nam nhân mình theo đuổi từ năm mười tám tuổi, giọng điệu có phần trách cứ.
"Bao năm qua ngươi đã kiếm được rất nhiều tiền rồi."
Lý Trường Hà của Bạch Tướng Nhân nhìn nữ nhân, trong mắt không còn sự cưng chiều như trước, giọng điệu bình tĩnh có phần đáng sợ.
"Sao vậy?”
K tiểu thư lập tức phát hiện ra nam nhân không bình thường, nàng dán sát vào người đối phương: "Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Lão đầu tử về hưu rồi, chuyện cuối cùng hắn làm khi còn tại chức là đưa Thái San đi, nghe nói là cho nữ nhân này ra nước ngoài du học, tặng nàng một trang viên ở châu Úc và một số tiền lớn xem như kết thúc."
Lý Trường Hà nói.
"Lãnh đạo cũ có tình có nghĩa, ngươi đã đưa nhiều nữ nhân đi như vậy, Thái San khôn ngoan có kết cục tốt nhất, chẳng phải ngươi nên vui ư, sao lại buồn bực như thế?" K tiểu thư không phát hiện ra điều đáng sợ trong câu nói này, ngược lại còn vui vẻ nói tiếp: 'Bao năm qua Thái San là tỷ muội tốt nhất của ta, sau này chúng ta có thể tới trang viên của nàng cưỡi ngựa săn thú, không biết trang viên có lớn không."
"Ngươi vẫn ngốc như vậy, hèn chi bao năm qua ngươi chỉ trông coi nhà hàng này, đánh mạt chược, uống trà chiều, đi mua sắm, chẳng tiến bộ chút nào." Bất kể là Bạch Tướng Nhân hay Giá Thế Đường, đám du côn đỉnh cấp đều rất anh tuấn... Mặc dù Lý Trường Hà đã gần năm mươi tuổi, nhưng vẫn giữ được vóc dáng tiêu chuẩn, vì vậy hắn vẫn có sức hấp dẫn của một nam nhân trưởng thành.
Nam nhân yêu chiều vuốt ve mái tóc dài của K tiểu thư.
"Nói linh tinh! Khách đến uống rượu ăn cơm, ta biểu hiện rất tốt mà. Những toan tính trong đầu bọn hắn, ta liếc mắt một cái là biết liền..."
Nữ nhân còn chưa nói xong đã bị Lý Trường Hà ngắt lời.
"Ngươi đi đi, đi đâu cũng được."
Nam nhân lấy ra một tấm chỉ phiếu trên người, viết một con số khiến nữ nhân ngừng thở: "Càng xa càng tốt, đừng quay về!"
"Ngươi có ý gì?"
K tiểu thư bỗng đứng phắt dậy: "Lão nương đã đi theo ngươi từ năm mười tám tuổi, cả cuộc đời chưa từng bước vào cửa nhà ngươi, nhưng ngươi đã hứa với lão nương là sau khi ta chết sẽ chôn cùng nhau."
"Đừng hòng vứt bỏ taI"
"Lãnh đạo cũ về hưu rồi, ta không còn giá trị lợi dụng, sau này ta chỉ sống dựa vào thành tích trong quá khứ, không làm nên thành tích mới, trái lại sẽ chiếm không ít tài nguyên của Bạch Tướng Nhân, như vậy là đáng chết."
"Bởi vì lòng tham, ta cảm thấy giao tình giữa mình và Thẩm công tử sẽ giúp ta kiếm tiền thêm vài năm. Hiển nhiên ta sai rồi."
Trên mặt Lý Trường Hà đượm nét hiu quạnh của người giang hồ rơi vào đường cùng: "Nửa tiếng trước có người gọi điện nói với ta là nhìn thấy Tổ Tông xuất hiện ở tòa nhà Vọng Giang của Trần Lưu Ly. Thẩm đại công tử đến Thượng Hải không liên lạc với ta, hẳn là ngươi hiểu chuyện này nói nên điều gì."