Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2688 - Chương 2690

Chương 2690 Chương 2690Chương 2690

"Đừng có hở ra là chém giết, đây là hạ sách."

Liễu Tiên Khai nhìn Tiết Bảo Thoa đứng trước mặt mình, cười rất thoải mái: "Mấy năm gần đây ta nghe thấy cái tên Tiểu Hồng Bào nhiều đến mức tai mọc kén. Có lẽ lấy cứng chọi cứng với đối phương, chúng ta không chiếm nhiều ưu thế. Ta nghe nói Hải Đông Thanh là lũ sói được tên này nuôi."

"Một nữ nhân có chút danh tiếng nhờ buôn da bán thịt mà lại hống hách trước mặt ta, ít nhiều gì cũng khiến tâm lý ta mất cân bằng."

Tiết Bảo Thoa đã bình tĩnh lại, giọng điệu không còn giận dữ như trước.

"Tây Thi luôn thích làm những việc không ra sao, chẳng hiểu nổi vì sao những lão đầu tử kia lại coi trọng hắn như vậy."

Liễu Tiên Khai cười khẩy: "Ta không phản đối hắn tìm người của phái Bát Căn giết Tô Bình Nam, nhưng sự việc xảy ra sơ suất, đối phương tìm đến tận cửa yêu cầu chúng ta chịu trách nhiệm, thật là hết nói nổi."

"Ta đã chào hỏi lão Trương của cục cảnh sát Cảng thành, trước hết nhờ bọn hắn thử thăm dò nội tình của Cẩm Tú ở phương Nam."

Liễu Tiên Khai vỗ vai Tiết Bảo Thoa: "Nếu đối phương chống đỡ được ván này, thì chúng ta thử xem có thể thương lượng hay không."

"Lần này ta trở về đã mua cho ngươi chiếc xe Hummer H31 phiên bản quân sự."

Liễu Tiên Khai cười hì hì nói sang chuyện khác: "Xem như quà sinh nhật của ngươi."

"Chiếc xe Maserati ngươi đang dùng quá nhẹ, tặng ngươi Mercedes-Benz lại thấy quá quê mùa. Hãng xe này phù hợp với hình tượng và khí chất của ngươi, đừng chê nhét”...

Giang hồ không chỉ có chém giết, Giá Thế Đường không định lưỡi đao thấy máu ngay từ đầu, mà Nhiếp Bảo Bảo cũng không muốn dùng thủ đoạn giang hồ vén ra bức màn của vở kịch lớn này trên địa bàn của đối phương.

Khách sạn Đông Phương Cảng thành.

Bắt đầu từ hôm qua, khách sạn chuyên dụng được chính quyền chỉ định tiếp đãi khách quý này đã được Nhiếp Bảo Bảo dùng danh nghĩa cá nhân bao hết tất cả các phòng tầng ba, lần đầu tiên thể hiện Cẩm Tú lắm tiền nhiều của trước tâm mắt của tầng lớp cấp cao tại thành phố phương Nam này.

Nhiếp Bảo Bảo vẫn luôn làm ổ trong phòng, cứ thấy mí mắt phải giật liên hồi, mà nháy mắt phải có tai.

Người ăn cơm giang hồ hơi mê tín, tất nhiên nữ nhân cũng không ngoại lệ.

Sau lần đầu tiên chạm mặt với Tiết Bảo Thoa, Nhiếp Bảo Bảo cùng mấy nữ hài vẫn luôn ở trong phòng không ra ngoài. So với mấy nữ hài lộ vẻ thoải mái, Nhiếp Bảo Bảo thường ngày tỏ ra bình thản nay lại luôn nhíu mày.

Nàng đang lo lắng.

Trong mắt các tỷ muội, xét về thủ đoạn hay tình cảm, Nhiếp Bảo Bảo đều là người lãnh đạo cực kỳ ưu tú. Lăn lộn trong giới phong nguyệt Quảng Đông bao năm qua, Bảo Bảo tỷ dựa vào bản lĩnh giỏi xã giao và thủ đoạn khôn khéo đã tạo ra một khoảng trời ở chiến trường Tu La này.

Bây giờ lại dựa vào một chỗ dựa lớn có thể nói là thế lực đáng sợ, mở ra cục diện và đứng vững gót chân gần như là chuyện nước chảy thành sông.

Có một số việc ấm lạnh tự biết.

Nhiếp Bảo Bảo biết mình gặp phải thử thách lớn cỡ nào.

Bởi vì đây là hai hình thức phát triển có tính chất hoàn toàn khác biệt.

Trước đây nữ nhân sinh tồn trong kẽ hở, chưa từng phát sinh xung đột lợi ích mang tính căn bản với bất kỳ hào cường nào. Đối với Nhiếp Bảo Bảo mà nói, một ít lợi luận chảy ra từ trong kế tay của những con khủng long bạo chúa này đã đủ cho mình sống vô cùng thoải mái rồi.

Nhưng hiện giờ hoàn toàn khác.

Tập đoàn Cẩm Túi

Bốn chữ này đại diện cho sự bá đạo, mạnh mẽ cưỡng đoạt, thiết huyết kiệt ngạo!

Nam nhân Tô Bình Nam không sợ hãi bất cứ kẻ nào. Nhiếp Bảo Bảo cảm thấy trong mắt nhân vật lớn từ trên cao nhìn xuống giang hồ này, chuyện nhượng bộ chỉ có một lựa chọn.

Kẻ thắng ăn toàn bộ, kẻ thua rời sân.

"Lần này đi phương Nam, phải làm thế nào là do ngươi tự quyết định. Bản đồ của tập đoàn Cẩm Tú càng ngày càng lớn, ta không có nhiều thời gian cũng như tỉnh lực để mà đích thân làm tất cả mọi việc. Vì vậy ngươi không phải lo bất cứ kẻ nào cản trở."

Đây là lời duy nhất của Tô Bình Nam dặn dò Nhiếp Bảo Bảo trước khi đến Quản thành.

"Dùng người thì phải tin, không tin thì không dùng."

Có lẽ là nhìn ra nỗi sợ hãi ẩn sâu trong lòng Nhiếp Bảo Bảo, cho nên Tô Bình Nam mỉm cười chốt lại một câu: "Cứ làm mạnh tay, gặp vấn đề thì giải quyết vấn đề."

"Không giải quyết được vấn đề thì giải quyết người tạo ra vấn đề, không có gì phức tạp."

Giọng điệu bình tĩnh, nhưng nội dung lời nói lại phô bày khí phách ngạo nghễ tung hoành của nam nhân này trước mặt Nhiếp Bảo Bảo.

Vì vậy nàng khom lưng rời đi.

Nhiếp Bảo Bảo hiểu. Giới phong nguyệt Quảng Đông cũng là giang hồ, cuối cùng mọi người vẫn phải ra tay, mà ra tay thì nhất định sẽ có người chết, sẽ có rất nhiều người chết.

Cuối con đường này rất huy hoàng, nhưng cũng rất khó đi.

Từ khoảnh khắc đồng ý với Hồng tỷ bước chân vào Thiên Đô, Nhiếp Bảo Bảo biết mình vĩnh viễn không thể quay đầu.

Nhưng nàng không hối hận. ...

Nhiếp Bảo Bảo biết cuộc gặp gỡ lần này của mình và ông chủ Tiết đã gây ra sóng gió không nhỏ, nhưng nàng không ngờ tốc độ lan truyên tin tức lại nhanh đến vậy.

Trong ba bốn tiếng nữ hài ở trong khách sạn, nàng đã nhận được không dưới một trăm cuộc gọi.

Có tỷ muội ngày xưa hỏi thăm tin tức, có các ông chủ lăn lộn ở tâng trung vòng Quảng Đông ném đá dò đường, thậm chí còn có một số người bạn cũ cùng đường bí lối định cầu đường sống trong chỗ chết, thử tìm cơ hội trở mình từ phía nàng. Vô số tin tức phức tạp từ khắp nơi khiến đầu óc Nhiếp Bảo Bảo lag luôn.

Nhưng nữ nhân vẫn kiên nhẫn nghe tất cả cuộc gọi.

Bởi vì nàng biết đây là lợi ích của mạng lưới quan hệ mà nàng đã tạo dựng nhiều năm. Hiện tại việc nàng phải nàng phải làm là nhanh chóng tìm ra điểm bắt đầu từ trong đống thông tin lộn xộn phức tạp này, sau đó dồn ép ông chủ Tiết của Giá Thế Đường mắc sai lầm.

Sau khi suy đi tính lại nhiều lần, Nhiếp Bảo Bảo đón nhận một cành ô liu từ một tỷ muội gọi tới.
Bình Luận (0)
Comment