Chương 2694
Chương 2694Chương 2694
Đây không phải là một thế giới đen trắng rõ ràng.
Xưa nay không phải.
Trương Siêu làm việc cực kỳ dũng mãnh, mỗi vụ án lớn hắn nhất định sẽ dũng cảm tiên phong. Hơn nữa hắn cũng có đầu óc, mặc dù phong cách phá án thô bạo trực tiếp nhưng quả thật đã lập được chiến công lừng lẫy.
Không nói những cái khác, chỉ nói tới mấy năm nay sói Tây Bắc bại trong tay hắn không dưới năm người, hơn nữa năm ngoái hắn còn phá một vụ án hàng trắng cực kỳ lớn. Trong quá trình đấu tranh với ma túy, Trương Siêu đã trúng hai phát đạn nhưng vẫn quyết chiến không lùi, một lưới bắt hết lũ liều mạng đến từ Thải Vân.
Nhìn từ điểm này, hắn tuyệt đối là một cảnh sát tốt.
Nhưng con người vĩnh viễn không đơn giản như vậy.
"Diêm Vương."
Đây là cái tên tất cả tam giáo cửu lưu quận La Hồ gọi Trương Siêu, bởi vì người này không chỉ thu khoản phí bảo kê nhất định, mà còn làm việc vô cùng ngang ngược vô lý. Từng có một hộp đêm cảm thấy mình lợi hại, chọc phải người này.
Một tháng.
Chẳng những hộp đêm đóng cửa, mà ông chủ cũng vào tù vì tội buôn bán ma túy.
"Ta nể mặt hắn, hôm nay ta sẽ không động vào khách ở các phòng vip khác."
Dưới vẻ ngoài thô kệch của Trương Siêu là tâm tư cực kỳ tinh tế. Sau khi ra oai, hắn lập tức nói ra mục đích của mình: "Ta nhận được tin trong phòng vip Kim Cương số 1 có người chơi hàng trắng, ngươi định lấy cứng chọi cứng à?”
Cuối cùng giám đốc Lý nhượng bộ. Trương Siêu dẫn đội la hét xông tới phòng số 1. Nhìn bóng lưng của đám cảnh sát, một nhân viên an ninh lặng lẽ ghé sát vào tai giám đốc Lý nói: "Nhiếp Bảo Bảo là đại biểu của tập đoàn Cẩm Tú, nếu xảy ra chuyện tại địa bàn của chúng ta..."
"Trương Siêu có địa vị hiện tại không thể bỏ qua công lao của Giá Thế Đường, chúng ta không cần nhúng tay."
Giám đốc Lý không còn dáng vẻ sợ hãi như vừa rồi, trái lại ánh mắt lóe lên tia sáng sâu xa: "Bất kể ai ngã xuống cũng không phải chuyện xấu đối với chúng ta."...
Trương Siêu quen thói ngang ngược lần đầu tiên cảm thấy bất an.
Bởi vì khi hắn dẫn đội sắp sửa tiến vào phòng vip số 1, năm sáu hán tử canh gác ngoài cửa thật sự có gan chắn trước mặt nhóm cảnh sát cầm súng.
"Chuyện gì đây?”
Trong mắt của hán tử này không có vẻ sợ hãi, ngược lại biểu hiện vô cùng đúng mực.
Có đôi khi khí thế đại diện cho nội tình.
Đây mới là nguyên nhân thật sự khiến Trương Siêu cảm thấy bất an. Nhưng hiện giờ tên đã trên dây không thể không bắn, cho nên hắn vẫn cắn răng đưa ra lựa chọn của mình.
"Cảnh sát phá án."
Trương Siêu vừa quát vừa chĩa họng súng đen ngòm vào trán Ngụy Tam: "Ta nghi ngờ các ngươi có liên quan đến vụ án tàng trữ chất cấm. Bây giờ hãy đặt hai tay lên đầu, tiếp nhận điều tra."
"Ngươi có giỏi thì đánh chết ta đi?"
Ngụy Tam thuộc một trong những nhóm nhân viên an ninh sớm nhất bên cạnh Tô Bình Nam. Về sau nhờ biểu hiện nổi trội trong công việc nên hắn đã trở thành cán bộ tầng trung của Bảo an Cẩm Tú. Lần này Tô Bình Nam đưa hắn đến bên cạnh Nhiếp Bảo Bảo bởi vì tính cách bình tĩnh và chín chắn của người này. Mà Ngụy Tam cũng không khiến Tô Bình Nam thất vọng.
Hắn chỉ lạnh lùng nhìn họng súng đen ngòm, chậm rãi cất lời: 'Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bậy. Chúng ta đã báo cho luật sư và phóng viên, ngươi phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình."
"Tránh ral"
Hai từ phóng viên và luật sư khiến sắc mặt của Trương Siêu hơi khó coi, nhưng hắn vẫn vẫy tay ra hiệu cho cấp dưới còng tay mấy hán tử có dáng vẻ vệ sĩ đang chặn phía trước.
Trong toàn bộ quá trình, mấy hán tử không hề chống cự, nhưng ai nấy đều nhìn Trương Siêu bằng ánh mắt như nhìn một người chết.
Râầm!
Trương Siêu đá mạnh, cửa phòng vip đóng chặt lập tức mở ra.
Nhiếp Bảo Bảo ngồi bên bàn trà, yên tĩnh nhìn nhóm cảnh sát nối đuôi nhau đi vào, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
"Ta nhận được tin nơi này tàng trữ chất cấm."
Trương Siêu tiện tay đóng cửa.
Sau khi xác định trong phòng không có camera, nam nhân quen thói làm việc ngang ngược lập tức trắng trợn gỡ bỏ mọi ngụy trang. Hắn đi thẳng tới giá treo đồ, cầm túi xách của Nhiếp Bảo Bảo được Trần Vi Vi treo trên đó lên, sau đó đổ mấy túi vật phẩm màu trắng bên trong xuống đất.
"Bằng chứng như núi, xin mời Nhiếp tiểu thư"
Trương Siêu thở phào nhẹ nhõm khi thấy có hàng đúng như Giá Thế Đường miêu tả, sau đó mỉm cười nói với Nhiếp Bảo Bảo.
"Thú vị đấy."
Nhiếp Bảo Bảo chậm rãi đứng dậy, liếc nhìn Trần Vị Vi vẫn im lặng nãy giờ. "Không phải mãnh long không sang sông, không biết các ngươi đã nghe câu này bao giờ chưa?”
Nữ nhân thong dong nói với Trương Siêu và Trần Vi Vi: "Các ngươi muốn giết ta để ra oai với Cẩm Tú, ta muốn xem đến cuối cùng ai sẽ chết."
"Ta muốn xem răng ngươi cứng cỡ nào." Trương Siêu đáp trả.......
Hàng trắng bị Trân Vi Vi bỏ trong túi xách của Nhiếp Bảo Bảo không nhiều, nhưng 17g cũng đủ khiến nữ nhân ngồi tù.
Song điều bất ngờ là Cẩm Tú không huy động mạng lưới quan hệ ở phương Nam, trái lại vẫn giữ bình thản như đang quan sát xem sự việc sẽ phát triển theo hướng nào.
Nhìn vào lịch sử, Lưu Bang giành thiên hạ là dựa vào một đồng minh xuất thân từ huyện nhỏ, vì sao vậy?
Trên tầng cao nhất của tòa nhà Cẩm Tú ở Thiên Nam, Tô Bình Nam nhìn Lục Viễn đang báo cáo tình hình tiến triển ở phương Nam, đột nhiên hỏi một vấn đề không liên quan.
"Vì sao?"
Lục Viễn không nghĩ rằng lão đại đang hỏi mình, nhìn trái ngó phải, sau đó rất nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này. Sau vài phút nghiêm túc suy nghĩ, hắn ngập ngừng đưa ra một đáp án.
"Đứa con của số mệnh? Ông trời cho phép bên cạnh hắn có những tướng soái tài năng?”
ebookshop.vn