Chương 2695
Chương 2695Chương 2695
"Thực Khoái chỉ là một kẻ giết chó mổ heo, từ ghi chép về hắn trong lịch sử có thể thấy thời kỳ đầu người này tuy dũng mãnh nhưng cũng chỉ là hạng hãn phi, không gánh nổi danh tiếng lớn như sau này."
Tô Bình Nam cười khẽ: "Một kẻ giết heo được lưu danh sử sách không dựa vào gì khác ngoài bị ép."
"Từ một kẻ liều mạng tới sau này quản lý đại quân hai trăm nghìn người, hắn dựa vào trải nghiệm và ép mình tôi luyện nên tài hoa nên có."
Nam nhân nói: "Nhiếp Bảo Bảo có dã tâm, có thủ đoạn, nhưng nàng chưa trải qua một hồi sinh tử thì sau này sẽ không có sự tàn nhẫn và khả năng đảm đương một phía. Mặc dù mạnh vì gạo bạo vì tiền trong nhiều năm qua có thể giúp nàng sống tốt, nhưng đối với Cẩm Tú thì vẫn chưa đủ."
"Để cho nàng xuống địa ngục rồi lại bò lên."
Tô Bình Nam xua tay: "Còn những phương diện khác khác thì ngươi sắp xếp trước đi, tiếp theo ta muốn xem Nhiếp Bảo Bảo có xứng với quyền lợi mà ta đã trao cho nàng hay không."
Tô Bình Nam sống lại đã tám năm.
Hiện tại hắn không còn là con sói cô độc kia nữa, mà là kiêu hùng chính hiệu.
Hắn có thể hờ hững dùng sự sống chết của Nhiếp Bảo Bảo để tôi rèn thuộc tính cần thiết, cũng sẵn sàng từ bỏ nếu đối phương không đạt yêu cầu của mình.
"Có cần liên lạc với Diệp công tử, hoặc là huy động mạng lưới quan hệ mà nhóm Sản phẩm chăm sóc sức khỏe Cẩm Tú đã đả thông hay không?"
Lục Viễn khom lưng hỏi.
"Quan hệ trong cục cảnh sát phải dùng ở giai đoạn sau, hiện tại chúng ta làm chuyện mình am hiểu nhất." Tâm mắt Tô Bình Nam trở lại tài liệu mình đang phê duyệt, hiển nhiên là kết thúc cuộc trò chuyện.
Lục Viễn chậm rãi đi ra ngoài.
Cánh cửa văn phòng nặng trịch đóng lại, nam nhân lẻ loi tắm mình dưới ánh nắng ban mai.
Yên tính mà chăm chú.
Khí thế tàn bạo và hung hãn trong quá khứ đã bị nam nhân này che giấu một cách hoàn mỹ.
Đây là Tô Bình Nam của hiện tại. ...
Người đánh cờ sợ điều gì nhất?
Sợ nhất là không hiểu nước cờ của đối phương!
Hiện tại Chiêu Quân Liễu Tiên Khai đang ở trong trạng thái này.
Hắn đã suy đoán vô số nguyên nhân và phương thức, hơn nữa Liễu Tiên Khai cũng biết chuyện tập đoàn Cẩm Tú và Diệp tam công tử hợp tác lấy đất ở Quảng thành, cho nên hắn đã lên rất nhiều kế hoạch đối phó.
Nhưng bây giờ thì sao?
Tựa như Giá Thế Đường đấm một quyền vào bông, chẳng những đối phương không có phản ứng, mà còn mặc kệ mấy người bị ném vào đồn cảnh sát.
Nếu là thế lực khác, có lẽ Liễu Tiên Khai sẽ cho rằng thế lực của Giá Thế Đường khiến đối phương chịu thua.
Nhưng đối thủ lần này là Cẩm Túi!
Là Tô Bình Nam hô mưa gọi gió dựa vào thủ đoạn hung ác nham hiểm kial
Con hổ này sẽ chịu thua như vậy ư?
Đừng nói Liễu Tiên Khai, toàn bộ Giá Thế Đường đều không tinI "Đặt vé máy bay cho ta, ta muốn đi Thượng Hải."
Rốt cuộc ba chữ Tô Bình Nam vẫn khiến Chiêu Quân Liễu Tiên Khai tiếng tăm lừng lẫy cảm thấy bất an. Bao năm qua, lần đầu tiên hắn chủ động đi bái phỏng người thuộc cùng phe phái trên danh nghĩa, cùng tiến cùng lùi.
Tu Hoa Tây Môn....
Tây Môn chính là Tây Môn, Tây là họ, Môn là tên.
Không phải họ kép, cũng không phải Tây Môn Khánh, mà là Tây Môn.
Giá Thế Đường, Bạch Tướng Nhân, thậm chí những nhân vật nổi tiếng trên khắp Thượng Hải khi nhắc đến nam nhân tên Tây Môn này sẽ có đánh giá khác nhau, nhưng có một từ giống nhau lạ thường.
Tinh tế.
Đây là một nam nhân khắc sâu sự tinh tế vào xương.
Dường như trong ấn tượng của mọi người, chuyện nam nhân này thích nhất là đánh đàn uống trà.
Hắn uống trà chỉ uống một loại trà.
Không phải Đại Hồng Bào, không phải Thiết Quan Âm, cũng không phải Long Tĩnh, thậm chí không phải bất kỳ một loại trà nổi tiếng nào mà đám người trong xã hội thượng lưu thích.
Hắn uống một loại trà quê màu lục phiếm vàng, tên là Thiết Câu Ngân Hoa.
Đại Hồng Bào ở Vũ Di Sơn còn có ba cây cổ thụ, mà loại trà Tây Môn uống chỉ có một cây cổ thụ mà thôi.
Vì cây cổ thụ này, thậm chí Tây Môn đã nhận thầu toàn bộ đất ở vùng thôn núi Quý Châu xa xôi, hơn nữa còn trở thành bạn tâm giao với một vị quan chức địa phương.
Đánh đàn. Tây Môn khác Tiết Bảo Thoa đứng đầu mười hai Kim Thoa, nam nhân này khinh thường nghệ thuật phương Tây đến độ biến thái.
Cho nên hắn chỉ đánh đàn cổ.
Trong phòng làm việc của Tây Môn đặt một cây đàn cổ.
Một cây đàn cổ màu đen loáng thoáng ánh lên màu lam đậm, tựa như dây leo màu xanh quấn trên gỗ. Thậm chí nếu nhìn kỹ sẽ thấy vết loang lổ mà năm tháng để lại trên cây đàn được bảo dưỡng cực tốt này.
Dư âm văng vẳng bên tai.
Nếu cây đàn này xuất hiện trước mặt bất kỳ một chuyên gia khảo cổ tinh mắt nào của Hạ quốc, có lẽ những người đó sẽ phát điên vì hưng phấn.
Bởi vì cây đàn này đã để lại một truyền kỳ đẹp mà buồn trong lịch sử Hạ quốc. Đây chính là đàn cổ của Tu Hoa Tây Môn.
Đàn cổ Nhiễu Lương.......
Trầm Ngư, Lạc Nhạn, Bế Nguyệt, Tu Hoa.
Tứ đại mỹ nhân của Giá Thế Đường không ai không phải là người anh tuấn tiêu sái, nhưng xét về ngoại hình và khí chất, Tu Hoa được tất cả mọi người công nhận là số mội.
Đây cũng là lý do vì sao sau khi Tu Hoa Tây Môn trở thành Hồng Chỉ Phiến sau khi Giá Thế Đường tuyệt tự đời thứ ba.
Có rất ít nam nhân có thể để tóc dài, Tây Môn là một trong số đó.
Tóc dài cộng thêm ngoại hình âm độc và đôi mắt hẹp dài khiến người xa lạ lần đầu tiên nhìn thấy Tây Môn sẽ có cảm giác bị rắn độc nhăm nhe.
Nếu nói Tây Thi Trương Ức Khổ thắng Chiêu Quân Liễu Tiên Khai, giành được vị trí lão đại của Giá Thế Đường là kết quả được cả hai phe công nhận. Thì Tây Thi thắng Tu Hoa Tây Môn là kết quả của việc người sau chủ động rời khỏi cuộc chiến tranh giành địa vị.