Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2694 - Chương 2696:

Chương 2696: Chương 2696:Chương 2696:

"Thời đại đã thay đổi, các ngươi cho rằng Giá Thế Đường vẫn có thể hô mưa gọi gió như trước ư? Ta không thích. Ngồi vào vị trí kia còn phải lo toan một đống việc, †a ngại mệt."

Đây là lý do Tây Môn đưa ra trên đại hội Giá Thế Đường năm đó.

Rất khó khiến người ta tin phục, nhưng cũng hợp với ấn tượng mà Tây Môn để lại cho mọi người.

Người này làm việc âm hiểm nhưng lại vô cùng thích cuộc sống nhàn nhã. Có thể nói nếu không phải cuộc sống hắn muốn cần nhiều tiền của chống đỡ, thì e là Tây Môn thật sự sẽ hoàn toàn buông bỏ mọi quyền hành của hắn ở Giá Thế Đường.

Thậm chí trong lúc Liễu Tiên Khai và Trương Ức Khổ tranh đấu, lý do hắn chọn Liễu Tiên Khai cũng rất lạ đời.

"Giá Thế Đường ấy mà, dù sao người đứng đầu cũng phải ra dáng. Trương Ức Khổ quá quê mùa, làm việc quá quê mùa, ngoại hình cũng không đẹp bằng Liễu Tiên Khai."

Sau khi Tây Môn cho Liễu Tiên Khai mượn tất cả lực lượng trong tay và tuyên bộ ủng hộ Liễu Tiên Khai tranh đoạt vị trí kia, có một lão nhân hỏi lý do, Tây Môn đã giải thích như vậy.

Rất nhiều người kinh ngạ, nhưng lại không nói được gì.

Bởi vì đây là phong cách làm việc trước giờ của Tây Môn.

Chỉ xem tâm trạng, không quan tâm lợi ích. ...

Liễu Tiên Khai đến rất nhanh.

Tập đoàn Cẩm Tú im lặng khiến hắn đánh hơi thấy có gì đó bất thường, vì vậy hắn nhất định phải nhận được sự giúp đỡ của Tây Môn. Mà Tây Môn kiêu ngạo và lạnh lùng, có thể nói là trừ khi hắn đích thân tới gặp, còn lại đối phương tuyệt đối sẽ không thân thiện với ai khác.

Cho dù là Tiết Bảo Thoa.

Địa điểm hai người gặp mặt mặt vẫn là đảo Thái Dương mà Tây Môn thích ở nhất.

Bởi vì phong cảnh non xanh nước biếc như tranh, hòn đảo chỉ cách Thượng Hải sáu mươi kilomet này từ lâu đã trở thành miếng bánh ngon trong mắt những người làm bất động sản, nhưng Tây Môn đã dùng thủ đoạn cứng rắn giành lấy. Thậm chí để lấy được hòn đảo này, Tu Hoa Tây Môn vẫn luôn thanh cao còn đồng ý với chính phủ sẽ đầu tư xây dựng một sân golf ở đây.

Cho dù là niên đại này, cho dù là một sân golf cỡ trung, chi phí cần thiết cũng rất kinh người.

Cũng chính vì thế mà những năm gần đây, Tây Môn dốc hết tinh lực vào dự án này, rất ít xuất hiện trước mặt người ngoài.

"Thay đổi lớn thật đấy!"

Liễu Tiên Khai ngồi trong xe tham quan trên đảo, ngắm nhìn hòn đảo đã thay đổi hoàn toàn so với ba năm trước, giọng điệu cảm khái: "Ta vẫn biết Tây Môn thích nhịp điệu mưa bụi Giang Nam, nhưng không ngờ hắn thật sự chịu đầu tư."

Liễu Tiên Khai híp mắt nhìn mấy trăm ngôi biệt thự đang xây và ngựa Anh chạy băng băng trên đồng cỏ.

Mấy năm trước, sau khi dự định một mình xây dựng đảo Thái Dương, Tây Môn đã giao ra rất nhiều nguồn lực và tài sản của phe phái để đổi lấy lượng lớn tiền mặt. Ngoài ra, không ít việc làm ăn của hộp đêm và quán bar cũng bị hắn vứt bỏ. Sau khi nhận được lượng lớn tiên mặt, hắn đầu tư vào kinh doanh chính quy như mỹ phẩm và thẩm mỹ viện ở hòn đảo này và Thượng Hải.

Ban đầu Liễu Tiên Khai không tán thành Tây Môn từ bỏ lực lượng trong Giá Thế Đường, chuyển sang hoạt động chính quy.

Nhưng sau vài năm, ngành mỹ phẩm dưới trướng Tây Môn mang lại lợi nhuận khiến những người khác trong Giá Thế Đường đều kinh ngạc. Hơn nữa, theo đà câu lạc bộ golf trên đảo Thái Dương được thành lập và khu nghỉ dưỡng trên đảo bắt đầu kinh doanh, khả năng hút tiên đáng sợ cũng dần lộ ra. ...

"Tiên chúng ta kiếm được dù sao cũng nguy hiểm, có để lại được hay không rất khó nói."

Trong một cuộc họp thường niên, Tây Thi Trương Ức Khổ nói với vẻ mặt hiu quạnh: "Thật ra trong bốn người chúng ta, người thông minh nhất là Tây Môn thoạt nhìn chẳng màng gì hết."

Hắn đang gây dựng một sản nghiệp quý quý trăm năm, điểm này mạnh hơn chúng ta.

Liễu Tiên Khai rất đồng ý với câu nói này. ...

Trong lúc suy tư, xe tham quan đã dừng ở rìa Tây Nam của hòn đảo.

Một mảnh đất hoàn toàn bị tường đá ngăn cách, nhà gỗ giả cổ và mặt hồ trong vắt cộng thêm tiếng đàn tranh văng vắng trong không khí khiến Liễu Tiên Khai như trở lại mấy trăm năm trước.

"Ngươi định mô phỏng theo cảnh nhị thập tứ kiêu đêm trăng sáng đấy à?"

Liễu Tiên Khai nhìn Tây Môn mặc bộ trường bào màu trắng, ngồi trong chòi nghỉ mát trên hồ, hắn cất lời khen ngợi: "Ta phục sát đất cái cách ngươi tiêu tiền như nước."

“Tìm ta có chuyện gì?"

Tây Môn pha trà, giọng nói rất kỳ lạ, hơi khàn nhưng có sức cuốn hút khó tả, từng chữ bật ra từ bờ môi mỏng của hắn đều có nhịp điệu đặc biệt. Mà giọng nói này đã từng là giọng nói khiến các lão đại nữ giới trong giới chính trị phương Nam khó quên nhất. "Con hổ phương Bắc muốn nhập cuộc kiếm cơm, kết quả là xảy ra xung đột với tên ẻo lả Tây Thi. Hiện giờ đối phương đã tìm tới cửa, ta chắn phía trước."

Liễu Tiên Khai nhận lấy tách trà mà Tây Môn đặt trước mặt: "Ta tìm cảnh sát giở chút mánh khóe với ý định dò xét thực lực của đối phương. Nhưng phản ứng của đối phương rất kỳ lạ, ta không hiểu nên mới đến tìm ngươi hỏi."

Nam nhân nói chuyện, dời mắt khỏi phong cảnh như tranh như thơ, nhìn sang Tây Môn: "Ngươi chơi thủ đoạn chính trị giỏi nhất, ta nghe ngươi."

"Giới phong nguyệt Quảng Đông không dễ tiến vào, cơm đều lẫn mùi máu tươi, người bình thường không có gan tiến vào."

Tây Môn vẫn chăm chú loay hoay bộ dụng cụ pha trà trước mặt, hờ hững cất lời: "Kẻ dám nảy sinh ý nghĩ này đều là kẻ mạnh. Là ai?"

"Tô Bình Nam, Cẩm Tú tỉnh Thiên Nam."

Liễu Tiên Khai chậm rãi cất lời.

"Tiểu Hồng Bào tiếng tăm lừng lẫy có lối đi riêng?"

Giọng điệu của Tây Môn vẫn bình tĩnh, chẳng qua hàng lông mày nhíu chặt đã tiết lộ nội tâm gợn sóng.

"Là hắn."

Liễu Tiên Khai miêu tả ngắn gọn tất cả những chuyện đã xảy ra dạo gần đây, lúc kết thúc hắn nói ẩn ý: "Ngươi chơi Dương Xuân Bạch Tuyết rất hay, đánh đàn ngâm thơ cũng giỏi. Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, dù sao chúng ta cũng là người của Giá Thế Đường, bắt đầu từ lúc xăm sĩ nữ đồ trên lưng, chúng ta không thể rửa sạch."

ebookshop.vn
Bình Luận (0)
Comment