Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2695 - Chương 2697: Trấn Nước

Chương 2697: Trấn nước Chương 2697: Trấn nướcChương 2697: Trấn nước

Chương 2697: Trấn nước

"Sợ ta thoát ly à?”

Tây Môn mỉm cười rót thêm trà cho Liễu Tiên Khai rồi hỏi.

"Phải."

Giọng điệu của Liễu Tiên Khai vô cùng nghiêm túc: "Ngươi đã giao ra quá nhiều thứ, hiện tại rất nhiều lão đầu tử trong tổ chức đều nói ngươi muốn tẩy trắng rời sân”

Tây Môn không có phủ định câu nói này của Liễu Tiên Khai, chỉ thản nhiên nói sang chuyện khác.

"Tại sao phải giúp Tây Thi chắn phía trước? Ngươi định tranh cử lân nữa trong cuộc tổng tuyển cử vào ba năm sau à?"

"Đúng vậy."

Liễu Tiên Khai không che giấu mục đích thật sự của mình: "Tập đoàn Cẩm Tú binh hùng tướng mạnh là một đối thủ tốt, ta có thể lợi dụng cơ hội này để thâu tóm lực lượng của toàn bộ tổ chức, đến lúc đó Trương Ức Khổ không phải là đối thủ của ta."

"Nhiếp Bảo Bảo chỉ là một quân cờ Cẩm Tú ném ra dò đường mà thôi. Cho dù ngươi thắng ván này thì sao chứ? Không chỉ đám người Trương Siêu bị lộ, mà đối phương còn tìm ra rất nhiều con át chủ bài của ngươi."

Nhìn Liễu Tiên Khai vẫn thẳng thắn như mười năm trước, Tây Môn nở nụ cười chân thành: "Đánh cờ với cao thủ, lần này trình độ của ngươi quá xoàng."

"Một Nhiếp Bảo Bảo không chỉ tổn thất Trương Siêu, mà quân cờ Trần Vi Vi cũng không còn tác dụng." Tây Môn đứng dậy, bộ đồ trắng rộng thùng thình bay phất phới trong gió, thậm chí có cảm giác thoát tục.

"Lão đầu tử nhà nàng vẫn có khả năng tiến thêm một bước, hơn nữa sắp đến thời điểm mấu chốt rồi. Với thế lực và mạng lưới quan hệ của tập đoàn Cẩm Tú, đối phương phá hủy quân cờ ngươi vất vả gây dựng nhiêu năm này không phải chuyện khó.'

"Tổn thất một Trần Vi Vi lớn hơn lợi ích mà ngươi nhận được."

Trong mắt Tây Môn lộ vẻ khinh miệt hệt như lần đầu tiên hắn gặp Liễu Tiên Khai vào mười mấy năm trước: "Ngươi quá tham lam, mấy năm nay quá thuận lợi nên ngươi sẽ mắc phải rất nhiều sai lầm."

"Đối phó với hạng người như Tô Bình Nam thì phải đánh thật đau mới được."

Tây Môn lắc đầu: "Nước đi của ngươi sai rồi."

Không đợi Liễu Tiên Khai trả lời, Tây Môn còn nói ra một tin tức khiến hắn cực kỳ kinh ngạc.

"Tin tức Nhiếp Bảo Bảo và Tiết Bảo Thoa gặp nhau đã lan truyền khắp nơi. Mà một ngày trước, Trần Lưu Ly của Bạch Tướng Nhân đã ra tay giết huynh đệ Lý gia, tức là hắn đã hoàn toàn thống nhất giang sơn Bạch Tướng Nhân."

"Từ lâu huynh đệ Lý gia đã không chống đỡ nổi nữa, vì sao Trần Lưu Ly lại chọn ra tay vào lúc này?”

Tây Môn nhìn thẳng vào Liễu Tiên Khai: "Hơn nữa ta biết gần đây Ngụy Thái Tuế đã rời Thượng Hải, nghe nói là đi Quản thành. Ngươi nói xem một Bạch Tướng Nhân chỉ biết chém giết thì đi Quản thành làm gì?"

"Bạch Tướng Nhân không có địa bàn ở Quản thành. Ngụy Thái Tuế độc ác nham hiểm, hắn không nghe ai ngoài Trần Lưu Ly. Đáp án đã rõ ràng."

Liễu Tiên Khai không nói gì, tuy nhiên ánh mắt càng thêm hung ác.

"Tiếp theo ta phải làm thế nào?" "Thấy chết không cứu, gặp đường không đi."

Tây Môn đưa ra một đáp án mà Liễu Tiên Khai không hiểu cho lắm. ...

Trong lịch sử Hạ quốc,'Quy định về quy trình giải quyết vụ án hình sự" được ban hành vào mùa hè năm 1998.

Sáu năm sau quy định này mới được sửa lại một lần.

Chúng ta không nói nhiều về những rắc rối phức tạp trong quá trình chỉnh sửa, nhưng có hai điều lệ đáng viết đã được đưa vào quy định chung một cách vô cùng nghiêm túc.

Điều thứ nhất, không được ép buộc bất cứ ai nhận mình có tội.

Điều thứ hai, nghiêm cấm tra tấn bức cung.

Chuyện này chứng tỏ điều gì?

Chúng ta phải nhìn thẳng vào lịch sử.

Chứng tỏ ở thời đại dã man này, hai điều lệ ngày sau được viết vào quy định chung này không được chấp hành quán triệt, đám cảnh sát vẫn lạm dụng hành vi bạo lực với phạm nhân!

Đã bốn mươi ba tiếng kể từ khi Nhiếp Bảo Bảo bị bắt vào đồn cảnh sát.

Trong bốn mươi ba tiếng này, nữ nhân không chợp mắt được một lần, trông vô cùng mệt mỏi. Các cuộc thẩm vấn liên tục khiến ánh mắt nàng mất đi tiêu cự.

Dù vậy Nhiếp Bảo Bảo vẫn giữ im lặng.

"Ta không biết tại sao những thứ kia lại xuất hiện trong túi sách của ta. Có lẽ các ngươi lấy tinh thân đối phó với ta để thẩm vấn nàng thì sẽ nhận được đáp án đấy."

Ngoại trừ câu nói này, nàng không thừa nhận bất kỳ tội danh nào liên quan đến hàng trắng.

"Siêu ca, luật sư của nữ nhân này đã đến nhiều lân, chúng ta phải đánh nhanh thắng nhanh." Bên ngoài cửa phòng thẩm vấn, đồ đệ của Trương Siêu là Lý Hiểu Đông mới gia nhập tổ hình sự hai năm thấp giọng nói: "Cả vụ án có nhiều điểm đáng nghỉ, nếu chúng ta không lấy được khẩu cung nhận tội thì sẽ rất phiền phức."

"Trấn nước đi."

Trương Siêu nhìn Nhiếp Bảo Bảo cúi đầu qua lớp kính, giọng điệu tàn nhẫn: "Lâu như vậy mà vẫn không có ai cứu nàng, xem ra ô dù không mạnh. Cứ làm mạnh tay đi."

"Vâng!"

Lý Hiểu Đông gật đầu, xoay người đi vào phòng thẩm vấn. ....

Nhiếp Bảo Bảo nhìn mấy cảnh sát thẩm vấn mình lạnh mặt đi ra ngoài, lại thấy hai cảnh sát lạ mặt đi vào, trong tay còn cầm một cuộn băng dính trong suốt và một ấm nước to, kinh nghiệm giang hồ phong phú giúp nàng đoán được những người này đã mất kiên nhẫn, rõ ràng là bọn hắn muốn sử dụng một số thủ đoạn đặc biệt.

"Trấn nước?"

Nhiếp Bảo Bảo đoán được đối phương định dùng thủ đoạn gì, sắc mặt bỗng tái nhợt, nhưng giọng điệu vẫn cố duy trì bình tĩnh.

"Tinh mắt đấy."

Lý Hiểu Đông đi tới bên cạnh Nhiếp Bảo Bảo ngồi xuống, vừa dùng băng dính quấn nhiều vòng để cố định hai chân nữ nhân vừa mỉm cười nói: "Không ai có thể cầm cự được đâu, nếu ngươi nhận tội thì sẽ bớt phải chịu khổ."

"Ngươi có biết không, nỗi đau đớn sau khi nước tràn vào khoang mũi là điều con người khó mà chịu đựng được, vì vậy ngươi sẽ ra sức giãy giụa.'

Lý Hiểu Đông dùng hết cả cuộn băng dính để quấn hai chân của Nhiếp Bảo Bảo vào ghế. Sau khi xác định đối phương không thể giãy ra, hắn mới đứng dậy nói tiếp: "Lợi ích lớn nhất của việc dùng băng dính là cho dù ngươi giãy giụa cỡ nào cũng không để lại dấu vết. Cho dù ngươi chết, giám định pháp y cũng chỉ đưa ra kết luận là suy tim cấp tính dẫn đến tử vong."

Giọng nói của cảnh sát trẻ tựa như ma quỷ trong phòng thẩm vấn khép kín âm u.
Bình Luận (0)
Comment