Chương 2698:
Chương 2698:Chương 2698:
"Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng."
Nét mặt của Lý Hiểu Đông hơi phức tạp dưới ánh đèn mờ: "Nói thật lòng, chúng ta không thù không oán, ta cũng không muốn làm vậy."
"Ta là Nhiếp Bảo Bảo của tập đoàn Cẩm Tú."
Trong nỗi sợ hãi giữa lằn ranh sinh tử, Nhiếp Bảo Bảo không hề sụp đổ mà trái lại trong mắt lộ rõ vẻ hung ác khiến tim Lý Hiểu Đông dập dồn dập: "Ta xảy ra chuyện thì các ngươi phải chôn cùng ta, ta thề đấy."
"Ra tay đi."
Trương Siêu đứng ngoài cửa nãy giờ đột nhiên mở cửa phòng thẩm vấn.
Hắn vừa dứt lời, một cảnh sát khác đặt một chiếc khăn trắng tinh lên gương mặt cuốn hút của Nhiếp Bảo Bảo, che miệng và mũi của nữ nhân. Sau đó, Lý Hiểu Đông xách ấm sắt chứa đầy nước lên.
Chất lỏng trong suốt đổ xuống.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, toàn thân Nhiếp Bảo Bảo bắt đầu điên cuồng giãy giụa, động tác kịch liệt khiến còng tay trên hai tay nữ hài va vào ghế thẩm vấn phát ra tiếng vang cực lớn, máu đỏ tuôn ra từ vùng da bị rách.
Nhưng nỗi đau đớn do ngạt thở khiến Nhiếp Bảo Bảo quên đi nỗi đau đớn trên cơ thể. Cho dù cổ tay đã be bét máu thịt, động tác giãy giụa của nữ nhân vẫn không yếu đi. ...
Khi con người ta đối mặt với cái chết, cảm xúc sẽ bị phóng đại đến cực hạn.
"Đủ rồi."
Trương Siêu nói một cách lạnh lùng, Lý Hiểu Đông lập tức dừng động tác.
"Phùi" "Khụ khụ khụt"
Khoảnh khắc chiếc khăn được bỏ ra, Nhiếp Bảo Bảo lập tức hít mạnh một hơi, thứ không khí mà trước đây chưa bao giờ chú ý đến hóa ra lại thơm ngon say lòng đến vậy.
"Kí tên đi."
Sau khi hơi thở của Nhiếp Bảo Bảo ổn định trở lại, Trương Siêu chỉ vào bản nhận tội được đặt trên bàn thẩm vấn: "Nếu không, lần tiếp theo ta sẽ không ra lệnh dừng lại."
Đôi mắt của Nhiếp Bảo Bảo lúc này đã đỏ ngầu. Nhưng nữ nhân vẫn ngước lên nhìn nam nhân rồi chậm rãi lắc đầu.
"Vậy thì tiếp tục?"
Trong phòng thẩm vấn không một tiếng động, bầu không khí ngột ngạt đến mức khiến người ta phát điên, Trương Siêu lạnh lùng nói.
"Tiếp tục đi."
Giọng điệu của Nhiếp Bảo Bảo có chút yếu ớt: "Lão nương có chết ở đây cũng sẽ không làm chó."
Chiếc khăn lại một lần nữa phủ lên mặt của Nhiếp Bảo Bảo, chất lỏng trong suốt lại một lần nữa chảy xuống. Cũng giống như trước, nữ nhân lại vùng vẫy dữ dội, nhưng vẻ mặt của đám cảnh sát xuống tay đều rất thờ ơ.
Đây mới là hiện thực chân thật nhất, là sự tàn khốc của giang hồ.
Tất cả đều đang đánh cược.
Trương Siêu đang đánh cược, Lý Hiểu Đông đánh cược, Nhiếp Bảo Bảo cũng đánh cược.
Mặc dù mức cược của mỗi người khác nhau, phần thưởng cũng khác nhau, nhưng nếu có ai đó chùn bước, thì người đó chắc chắn sẽ thua thảm hại nhất. Mặc dù góc độ và vị trí hiện tại của ba người hoàn toàn khác nhau, nhưng về cơ bản không có gì khác biệt.
Quân cờ.
Tất cả đều là quân cờ trong ván cờ này, nếu muốn sống sót ngươi phải tự mình cố gắng.
Mặc dù Nhiếp Bảo Bảo không biết tại sao Cẩm Tú không toàn lực tấn công, nhưng nàng biết mình nhất định phải vượt qua cửa ải này. Khuôn mặt vô cảm của Tô Bình Nam đã vô số lần xuất hiện trong tâm trí nữ nhân.
Nàng không tin chủ nhân khuôn mặt này sẽ thua cuộc.
Muốn đội vương miện thì phải chịu được sức nặng của nói...
Bộp!
Chính vào lúc Nhiếp Bảo Bảo đang dần mất ý thức, thậm chí còn cảm nhận được mình sắp ra đi, thì cánh cửa phòng thẩm vấn đột nhiên bị đá tung ra, một nam nhân trông giống luật sư cùng với cảnh sát Lâm quận La Hồ bước vào căn phòng nhỏ hẹp khó chịu này.
“Trương Siêu, ngươi đang làm gì vậy!"
Kể từ khi đá cánh cửa bước vào, cảnh sát Lâm biết mình đã tạo ra mối hận thù cả đời không thể giải quyết với Trương Siêu, nhưng hắn không hề hối hận, không những thế vẻ mặt của hắn còn có chút phấn khích.
Là cấp trên của Trương Siêu, hắn thực sự rất rất ghét kẻ không nghe theo mệnh lệnh này. Không có ai thích cảm giác bị coi thường, vậy mà Trương Siêu đã nhiều lần nói năng thô lỗ và cư xử thiếu tôn trọng với Lâm Lập.
Thậm chí có một lần khi xử lý vụ án tại hiện trường, Trương Siêu cầm khẩu súng lục trên tay đã bóp cò ba phát bắn xuống dưới chân Lâm Lập.
May mà khi đó là nên đất, và Lâm Lập đã run rẩy nhảy lên như một con chó vì sợ hãi, nếu không chưa biết chừng chuyện gì sẽ xảy ra. Mặc dù vậy, phát đạn đó vẫn khiến hắn ướt quần.
"Văn chương viết tốt, nịnh nọt nói hay, không có nghĩa là ngươi biết phá án, không có nghĩa là ngươi có thể khoa chân múa tay! Một huynh đệ bị bắn chết, ngươi sẽ chăm sóc cả gia đình của hắn chứ?"
"Nếu không phải ngươi muốn lập công lớn, quyết tâm bắt trọn mẻ cá, thì đồ đệ của ta đã không chết!"
"Một kẻ hèn nhát bị tiếng súng dọa sợi"
Sau khi nhổ nước bọt rồi gầm lên với Lâm Lập, Trương Siêu lập tức quay người bỏ đi.
Khi đó sắc mặt của Lâm Lập tái nhợt, không nói được câu gì, cũng không báo cáo với cấp trên. Dù sao cũng là lỗi của hắn, hơn nữa ánh mắt khinh thường của cấp dưới và kẻ chống lưng phía sau Trương Siêu khiến hắn không có dũng khí truy cứu sự việc đến cùng.
Quân tử trả thù mười năm chưa muộn.
Có lẽ Lâm Lập không phải là một cảnh sát giỏi, nhưng hắn chắc chắn có sự nhẫn nại mà một chính trị gia nên có.
Hắn vẫn luôn chờ cơ hội, một cơ hội có thể đập chết Trương Siêu!
Một ngày trước, hắn nhận được cuộc gọi từ sếp cũ của mình.
"Ta có một người bạn đến từ phương Bắc, ta già rồi tửu lượng không đủ, ngươi đến giúp ta tiếp rượu, cũng là để kết giao thêm một người bạn."
Khi đó sếp cũ không nói thêm bất cứ nội dung gì, nhưng việc mời Lâm Lập tới dự tiệc đã thể hiện một mức độ đặc biệt nào đó, mà câu nói kết giao thêm một người bạn này cực kỳ quan trọng.
Hầu hết những nhân vật lớn trong ngành cảnh sát đều là kẻ hai mặt.
Lật mặt vô tình mới là chuyện thường tình của những kẻ suốt ngày chè chén trong cái ngành này, một kẻ từ nơi khác đến đáng để sếp cũ gọi hắn đi tiếp rượu cùng? Lâm Lập không phải là kẻ ngốc.