Chương 2701:
Chương 2701:Chương 2701:
Đoàn xe biến mất trong con phố đông đúc, nhưng Nhiếp Bảo Bảo không hề biết rằng ngay từ giây phút khi các nàng bước ra khỏi đồn cảnh sát, trên một tòa nhà màu đỏ phía đối diện có một đôi mắt sắc lạnh chưa lúc nào rời mắt khỏi đoàn xe.
Ngụy Thái Tuế của Bạch Tướng Nhân!
"Ông chủ, tập đoàn Cẩm Tú đã dùng mối quan hệ của mình để trấn áp Giá Thế Đường."
Ngụy Thái Tuế bấm số gọi cho Trần Lưu Ly: "Đám người đứng phía sau Giá Thế Đường sau khi biết có sự can thiệp của Diệp tam công tử đã giữ im lặng, Nhiếp Bảo Bảo được thả ra ngoài."
"Xử nàng đi."
Trần Lưu Ly cất giọng lạnh lùng: "Sau khi từ cổng địa ngục trở vê, nữ nhân này sẽ biến thành một con rắn độc có thể làm bất cứ điều gì. Hơn nữa nàng đã lăn lộn trong giới kỹ viện Quảng Đông nhiều năm nên biết rất nhiều chuyện, sức sát thương không nhỏ."
"Xử được nàng, tập đoàn Cẩm Tú cho dù có tức giận đến đâu cũng phải tìm cách thâm nhập thị trường từ đầu, còn Giá Thế Đường nhất định sẽ chiến đấu đến cùng.”
Trần Lưu Ly nói: 'Liễu Tiên Khai đã đi tìm Tây Môn, nhưng nếu thực sự xảy ra một trận chiến đẫm máu, ta không nghĩ hai người bọn hắn có thể thắng được Hải Đông Thanh của Cẩm Tú. Trong trường hợp này, Điêu Thuyền và Tây Thi nhất định sẽ vào cuộc.”
"Ta muốn là người cuối cùng tham gia trận chiến."
Trân Lưu Ly cúp điện thoại.
Người mạnh nhất của Bạch Tướng Nhân trong những năm gần đây đương nhiên là Tào Như Ưng biệt danh Quỷ Kiến Sầu, còn người lập được nhiều chiến công nhất lại là Ngụy Thái Tuế biệt danh Thập Tứ Thái Bảo!
Hắn không cho rằng Nhiếp Bảo Bảo có thể thoát được sự truy sát của Ngụy Thái Tuế.
Chỉ là một tú bà đón khách trong kỹ viện, chứ không phải là một kẻ hung ác tàn bạo như Tô Bình Nam....
Tiểu Nhĩ Đóa là một chàng trai trẻ rất thông minh.
Điều này có thể thấy qua việc mỗi tháng hắn nhận được không dưới một nghìn tệ tiền boa từ công việc nhân viên phục vụ tại khách sạn Đông Phương.
Đây không phải là thời đại mọi thanh niên tốt nghiệp cấp hai đều có thể nói được vài từ tiếng Anh đơn giản, nhưng đối với Tiểu Nhĩ Đóa mà nói, sau khi biết mình có thể kiếm thêm tiền boa bằng cách dùng tiếng Anh và tiếng địa phương giúp khách xách hành lý, hắn đã điên cuồng học tập.
Vì vậy mới nói có những lúc tiền mới là động lực của việc học hành.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn Tiểu Nhĩ Đóa không những có thể dễ dàng giao tiếp với người nước ngoài, mà các phương ngữ khó như Thượng Hải và Triều Sán hắn đều có thể nói rất lưu loát.
Còn các phương ngữ khác không phải Tiểu Nhĩ Đóa không học được, chỉ là hắn không có hứng thú.
Dù sao ở thời đại này, các ông chủ ở Thượng Hải và Triều Sán mới là những vị khách thường xuyên đến khách sạn, giả làm đồng hương với đám người này sẽ giúp hắn kiếm được rất nhiều tiền.
Nhưng hôm nay vận may của hắn chỉ ở mức trung bình.
Lúc này đã là ba giờ chiều, đưa đón được vài lượt khách, nhưng số tiền boa nhận được không đến hai mươi tệ, điều này khiến Tiểu Nhĩ Đóa có chút thất vọng.
Vì vậy ánh mắt hắn tập trung vào mấy người Thượng Hải đang ngồi trên ghế sofa ở sảnh.
Mặc dù những người này từ lúc vào cửa đến giờ không hề nói một câu nào, nhưng Tiểu Nhĩ Đóa đã ngửi thấy mùi hương chỉ thuộc về thành phố Thượng Hải trên người đối phương. Đây là thiên phú của hắn, giác quan thứ sáu không thể diễn tả bằng lời.
Nhưng Tiểu Nhĩ Đóa không dám tiến tới nịnh bợ đối phương, cũng không dám chủ động phục vụ đối phương.
Bởi vì hắn cảm thấy những người này rất lạ.
Rất lạnh lùng.
Có chút giống lúc khi hắn còn là thiếu niên lên núi gặp phải bây sói hoang, mùi máu tanh quỷ quái của những người này giống hệt cảm giác mà mấy con sói mang lại cho hắn.
Chính vào lúc Tiểu Nhĩ Đóa định nhờ đồng nghiệp A Cường trông giúp một lúc để bản thân tìm một góc hút điếu thuốc, thì ba chiếc Mercedes-Benz màu đen lọt vào tâm mắt của hắn.
Tiểu Nhĩ Đóa lập tức trở nên hưng phấn.
Cả ba xe đều là xe sang, với một người rất am hiểu về xe sang như Tiểu Nhĩ Đóa, đương nhiên hắn biết thực lực của ông chủ sử dụng chiếc xe hơn hai triệu này, huống hồ đây còn là ba chiếc.
Chắc chắn là một ông chủ lớn!
Khi Tiểu Nhĩ Đóa mỉm cười chuẩn bị tiến đến nghênh đón, hắn không chú ý đến ở phía sau ba người Thượng Hải cũng đồng thời đứng dậy. Nhưng ba người này không đi cùng nhau, mà phối hợp rất ăn ý tiến vê phía cửa kính trong suốt của khách sạn Đông Phương.
Nụ cười trên mặt Tiểu Nhĩ Đóa không nở một cách vô ích.
Ngay lúc hắn cúi chào và mở cửa xe, một tờ tiền màu xanh được nhét vào tay hắn.
"Trong cốp xe có đồ, đưa chúng lên tâng ba."
Một nữ hài có làn da trắng ngần và đôi lông mày hình lưỡi liềm lạnh lùng nói.
"Vâng!"
Khoảnh khắc Tiểu Nhĩ Đóa đứng thẳng người dậy, hắn đột nhiên cảm thấy sống lưng ớn lạnh, vừa quay người lại, bên tai hắn đã vang lên một tiếng súng rất lớn.
"Pằng!"
Vào bốn năm trước, tại khách sạn Đông Phương ở Quản thành đã từng xảy ra trận chiến giữa đại ca xã hội nổi tiếng là Tiểu Bắc với người Vu thành. Mà phát súng vừa rồi một lần nữa lại được vang lên đại diện cho sự chết chóc!
Sau đó Tiểu Nhĩ Đóa có cảm giác như bị ai đó dùng gậy đánh vào vai, không phải đau mà là tê dại, thế rồi một cơn đau dữ dội truyền từ vết thương lên não.
"Pằng pằng!"
Lại thêm hai tiếng súng nữa!
Tiểu Nhĩ Đóa đã nằm trên đất, hắn nhìn thấy vài nam nhân mặc vest đen như những con báo gê-pa bảo vệ chiếc Mercedes-Benz ở giữa, một người trong số bọn hắn thậm chí còn rút ra một khẩu súng khiến Tiểu Nhĩ Đóa sợ hãi.
"Đang quay phim sao?”
Đây là suy nghĩ cuối cùng của Tiểu Nhĩ Đóa trước khi hắn bất tỉnh...
Đáng tiếc hiện thực không phải là phim.
Hai người thiệt mạng một người bị thương là hậu quả của vụ nổ súng.
Mặc dù nhân viên an ninh của Cẩm Tú đã phản ứng kịp thời, mặc dù đám người Ngụy Tam đã phản công cực kỳ quyết liệt, nhưng ba người Thượng Hải vừa động thủ rõ ràng đều là những sát thủ lão làng. Trong một khoảng thời gian cực ngắn, bọn hắn xả hết băng đạn rồi biến mất ở góc đường.