Chương 2702:
Chương 2702:Chương 2702:
Chu Mỹ Ý bị bắn chết.
Cuộc đời của nữ hài chỉ mới hai mươi ba tuổi này đã đột ngột kết thúc.
Nữ hài nằm trong lòng Nhiếp Bảo Bảo, khuôn mặt xinh đẹp của nàng đã trở nên xám xịt, đôi mắt vô hồn chứa đầy hoài niệm về cuộc sống.
Sát thủ rất chuyên nghiệp.
Ngay từ đầu mục tiêu hỏa lực của ba người chính là Nhiếp Bảo Bảo khi nàng vừa bước xuống xe.
Tiểu Nhĩ Đóa chặn cho Nhiếp Bảo Bảo một phát súng chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng điều đó đã giúp Chu Mỹ Ý ở bên cạnh Nhiếp Bảo Bảo có thời gian phản ứng.
Vì vậy vào thời khắc nguy hiểm nhất, Chu Mỹ Ý đã dùng thân mình chắn ở phía trước Nhiếp Bảo Bảo, do đó hai phát đạn tiếp theo của sát thủ đã bắn trúng ngực nàng, vết thương tuôn ra đầy máu nhưng không khiến nữ hài ngã xuống, mà nàng còn dùng lực đẩy Nhiếp Bảo Bảo ra.
Khóc không thành tiếng.
Nhiếp Bảo Bảo đã rất lâu không khóc, nhưng vào khoảnh khắc này, nữ nhân đang khóc rất thảm thiết, nước mắt nước mũi chảy dài trên lớp phấn vừa mới được trang điểm, không còn tao nhã như thường ngày.
"Ta xin lỗi, ta xin lỗi."
Nhiếp Bảo Bảo ôm chặt lấy Chu Mỹ Ý, nói ra cảm giác áy náy trong nội tâm của mình.
Thực ra trong lòng nữ nhân, trong số mấy nữ hài đi theo nàng, Chu Mỹ Ý là người Nhiếp Bảo Bảo không thích và không tin tưởng nhất. Thậm chí trong lần gia nhập Cẩm Tú này, ban đầu Nhiếp Bảo Bảo không có ý định mang theo Chu Mỹ Ý, mà là Chu Mỹ Ý đã phát hiện ra manh mối và tự tìm đến.
Lý do rất đơn giản.
Theo cách nhìn của Nhiếp Bảo Bảo, Chu Mỹ Ý quá thông minh, quá tham vọng và quá khó khống chế.
Vì vậy nàng không ngờ Chu Mỹ Ý sẽ vì nàng mà chết, hơn nữa còn không chút do dự.
Trong phong trần nhất định có người sống tình nghĩa.
"Tỷ, mạng này coi như là ta nợ ngươi, có cơ hội nhất định sẽ trả lại."
Đây là lời Chu Mỹ Ý đã nói sau khi được Nhiếp Bảo Bảo cứu trong lần gặp rắc rối lớn, khi đó Chu Mỹ Ý không cảm kích rơi nước mắt như những nữ hài khác, mà chỉ nói câu này với giọng điệu rất bình tĩnh.
"Chúng ta đều là kẻ mệnh khổ phải vật lộn trên thế gian này, có thể giúp được thì sẽ ra tay giúp đỡ."
Nhiếp Bảo Bảo nhìn nữ hài vẫn còn ngọn lửa tham vọng trong mắt, cảm thấy có chút không vui, chỉ lạnh nhạt xua tay nói: "Ngươi coi ta là đại tỷ, là cây hái ra tiền trong tay ta, dĩ nhiên ta phải dốc toàn lực cứu ngươi một mạng."
"Ta nghiêm túc đấy."
Rót nước mời trà.
Chu Mỹ Ý quỳ xuống bưng trà cho Nhiếp Bảo Bảo, sau đó đặt chiếc chìa khóa chiếc xe Mustang giá tám trăm nghìn tệ vào tay Nhiếp Bảo Bảo: "Ta đã phạm sai lầm, đó là đã quá tham lam. Nhưng giới kỹ viện chính là chiến trường Tu La, khi nhìn thấy cơ hội ta chỉ có thể thử đặt cược, thua thì cũng đã thua rồi, cảm tạ Bảo Bảo tỷ đã ra tay."
"Trà, ta đã uống rồi."
Nhiếp Bảo Bảo nhận lấy chén trà xanh nói: "Ngươi không nợ ta cái gì cả, ngươi lấy lại chìa khóa đi, về sau chỉ cần làm việc cho tốt là được."
"Nợ thì vẫn là nợ, mọi người đều nói Chu Mỹ Ý ta là một con khốn vô tình vô nghĩa, nhưng ta không phải như vậy, vì thế ta nợ ngươi cái mạng này ta nhất định sẽ trả."
"Không động lòng trước kẻ khác, không tin tưởng vào lời hứa người ta đưa ra. Đây là quy tắc chung của chúng ta. Có một số chuyện không cần phải nói mãi."
Nhiếp Bảo Bảo uống một hơi hết trà: "Đường còn rất dài, đi rồi sẽ biết."
"Được, Bảo Bảo tỷ."
Chu Mỹ Ý lấy lại chiếc chìa khóa mà nàng đã phải đổi bằng mạng sống của mình.
Khi đó hành động này đã làm cho một số nữ hài khác cảm thấy bất mãn, nhưng sự thật phũ phàng ở hiện tại đã chứng minh nàng không nói dối, nữ hài đã dùng tính mạng để chứng minh lòng trung thành của mình. ...
Trương Quốc cũng chết.
Là một nhân viên an ninh kinh nghiệm đầy mình của Cẩm Tú, hắn là thuộc hạ đáng tin cậy nhất của Ngụy Tam, cũng từng đi theo Tô Bình Nam rất nhiều năm.
Có lẽ hắn cũng không thể ngờ rằng bản thân không chết ở nước ngoài, mà bị giết chết ở chính quê hương của mình.
Vào thời điểm bắt đầu nổ súng, Trương Quốc đã đưa ra lựa chọn chính xác nhất, hắn không tìm bất cứ vật cản nào để tránh những viên đạn đang bay vun vút, mà lập tức phản công và tiến đến vị trí trung tâm.
Không giống nhóm Nhiếp Bảo Bảo đang gào khóc, đám Ngụy Tam chỉ từ từ vuốt mắt cho Trương Quốc, giữ im lặng không nói bất cứ một lời nào.
Bọn hắn đã lường trước sẽ có người chết, nhưng không ngờ điều này lại xảy ra nhanh đến vậy. Mà đòn tấn công này đã hoàn toàn đánh thức những lão nhân Cẩm Tú hung hăng tàn độc này, bọn hắn cuối cùng cũng hiểu ra cho dù Cẩm Tú tướng mạnh thế lớn, cho dù ông chủ Tô Bình Nam có mối quan hệ thông thiên, nhưng suy cho cùng đây không phải là Thiên Nam.
Hơn nữa đối thủ không phải là một vài tên tiểu tốt, mà là Giá Thế Đường có sức mạnh thâm hậu và lịch sử hàng trăm năm...
Giang hồ nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Chuyện Nhiếp Bảo Bảo bị ám sát lập tức truyền đến tai Liễu Tiên Khai.
Chuyện này chắc chắn không phải do người của Tây Thi hay Điêu Thuyền làm, tin tức đến từ Tây Môn nói là Ngụy Thái Tuế đã đến Quản thành, nhìn thủ pháp có lẽ là người của Bạch Tướng Nhân đã ra tay.
Liễu Tiên Khai cau mày: "Ba tay súng siêu cấp của Bạch Tướng Nhân không giết được Nhiếp Bảo Bảo. Sức mạnh của nhân viên an ninh Cẩm Tú quả thực rất đáng sợ."
"Ngụy Thái Tuế, con dao sắc bén dưới trướng Trần Lưu Ly. Ngươi yêu cầu ta điều tra tung tích của hắn, ta đã có tin tức."
Tiết Bảo Thoa cau mày: "Tên tiểu tử này không giỏi kinh doanh, hắn chỉ chịu trách nhiệm về những việc bẩn thỉu, nhưng mỗi lần hắn xuất hiện đều sẽ đổ máu. Chưa từng nghe Bạch Tướng Nhân và Cẩm Tú có thù oán, mà Nhiếp Bảo Bảo trước giờ rất khéo léo chắc cũng không có mâu thuẫn gì. Nếu ta đoán không lầm, Ngụy Thái Tuế tấn công Nhiếp Bảo Bảo bởi vì muốn đổ thêm dầu vào lửa cho hai nhà chúng ta."