Chương 2703:
Chương 2703:Chương 2703:
"Suy nghĩ giống hệt Tây Môn."
Liễu Tiên Khai đồng ý với phân tích của Tiết Bảo Thoa, hắn tiếp tục nói: "Nếu Bạch Tướng Nhân muốn ngư ông đắc lợi, vậy chúng ta sẽ kéo bọn hắn xuống nước, biến vũng lầy này trở nên đục hoàn toàn."
"Ngươi hãy đến gặp Nhiếp Bảo Bảo, thái độ phải thấp một chút."
Liễu Tiên Khai đưa ra quyết định: "Nói cho Nhiếp Bảo Bảo biết thông tin về cái gã Ngụy Thái Tuế kia, ta muốn xem Cẩm Tú sẽ làm thế nào."
Vẻ mặt nam nhân sắc lạnh như một con rắn Black Mamba.
"Tiểu Hồng Bào ngang ngược tàn nhẫn? Ta thực sự muốn biết liệu hắn có can đảm cùng lúc đối đầu với Giá Thế Đường và Bạch Tướng Nhân hay không!"...
Thiệp mời.
Nhiếp Bảo Bảo trước giờ chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ có ngày nhận được thứ này.
Thiệp mời không phải là danh thiếp, trong thời đại kinh tế bùng nổ này, món đồ có từ thời xưa này sớm đã biến mất từ lâu. Nhưng Nhiếp Bảo Bảo biết rằng phương thức mời gặp mặt này vẫn còn tồn tại ở Giá Thế Đường - một thế lực có lịch sử hàng trăm năm.
Thiệp mời này được làm bằng vàng. Theo giá vàng thị trường hiện tại chín hai tệ một gram, giá trị của tấm thiệp mời này đã vượt quá mười nghìn tệ.
Trên tấm thiệp mời chỉ có sáu chữ.
Tiết Bảo Thoa, Giá Thế Đường.
Rõ ràng Giá Thế Đường muốn gặp mặt theo quy tắc giang hồ. Gửi thiệp mời vàng thứ nhất là để biểu thị sự tôn trọng đối với Cẩm Tú, thứ hai là không muốn có bất kỳ rắc rối nào trong cuộc gặp gỡ này.
"Cho hắn lên đi."
Khi tinh thân của một người có sự biến đổi, thì khí chất của người đó cũng sẽ có sự thay đổi kinh thiên động địa.
Đó là điều đã xảy ra với Nhiếp Bảo Bảo.
Nếu nói trấn nước giúp nữ nhân rửa sạch khí chất phong trần ra khỏi cơ thể, thì cái chết của Chu Mỹ Ý đã hoàn toàn xóa sạch sự hèn nhát của Nhiếp Bảo Bảo. Lúc này nữ nhân cuối cùng cũng có bộ dạng như Tô Bình Nam mong muốn.
Trâm lắng, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, trong mắt không có một tia sợ hãi. ...
"Dao không mài không thể sắc, người cũng tương tự như vậy."
Tiết Bảo Thoa vẫn mặc bộ đồ màu trắng, lộ vẻ kinh ngạc khi thấy Nhiếp Bảo Bảo đã hoàn toàn lột xác. Bởi vì trên người nữ nhân này, hắn ngửi thấy mùi gì đó giống hệt mình.
"Đi một vòng qua cổng địa ngục chắc chắn sẽ khác trước. Lần này ông chủ Tiết đến là đồng ý với lời đề nghị lần trước của ta sao?"
Nhiếp Bảo Bảo nheo mắt nhìn Tiết Bảo Thoa, ánh mắt bình tĩnh lạ thường.
"Ta đến chỉ có một câu muốn nói với Bảo Bảo tỷ."
Tiết Bảo Thoa thực sự cảm thấy có chút áp lực khi đối diện với đôi mắt bình tĩnh của Nhiếp Bảo Bảo, điều đó khiến nam nhân vô tình nheo mắt lại, đây là biểu cảm đặc thù của nam nhân khi bọn hắn nhận thấy áp lực.
"Đưa ngươi vào đồn cảnh sát là việc chúng ta đã làm, nhưng đám sát thủ ở cửa khách sạn không phải là người của chúng ta."
Tiết Bảo Thoa cau mày, thái độ nghiêm túc: "Kẻ ra tay là mấy tên sát thủ dưới quyền Ngụy Thái Tuế của Bạch Tướng Nhân. Hắn muốn thêm dầu vào lửa, nhưng Giá Thế Đường chúng ta không phải kẻ ngốc, cho nên chúng ta đến thông báo với ngươi một tiếng."
Nhiếp Bảo Bảo không nói gì, chỉ chậm rãi châm một điếu Moore màu xanh lục, từ từ rít vào rồi phả ra một hơi.
"Công ty của ta không thể xuất hàng."
Ngay từ đầu Tiết Bảo Thoa đã không mong nhận được câu trả lời cụ thể, tiếp tục nói: 'Nhưng nếu như hiện tại Cẩm Tú rút khỏi giới kỹ viện Quảng Đông, chúng ta có thể bắt tay làm hòa. Thậm chí Giá Thế Đường sẵn sàng hợp tác với Cẩm Tú để lấy hết các địa bàn của Bạch Tướng Nhân, như vậy đôi bên cùng có lợi."
Trên giang hồ thường gặp nhất chính là mưu mô xảo quyệt.
Lời nói của Tiết Bảo Thoa chỉ có ba phần là thật, nhưng quả thực đã rất giữ thể diện cho Nhiếp Bảo Bảo.
"Thiệp mời hãy nhận lại."
Nhiếp Bảo Bảo cuối cùng cũng lên tiếng, nữ nhân này thể hiện ra khí phách cần có: "Cẩm Tú gia nhập vào giới kỹ viện Quảng Đông không cần nhìn sắc mặt của bất cứ ai. Về phần Bạch Tướng Nhân, ta sẽ yêu cầu bọn hắn đưa ra lời giải thích."
"Trả thiệp mời nghĩa là không còn gì để bàn?"
Tiết Bảo Thoa nhận thiệp mời từ tay Ngụy Tam, giọng điệu cũng trở nên sắc lạnh hơn.
"Giang hồ mà."
Nhiếp Bảo Bảo phả ra một vòng khói nhạt: "Ta muốn xem đến cuối cùng ai sẽ là kẻ đứng vững. Ta đã lăn lộn trên thế gian nhiều năm như vậy, dĩ nhiên có thể phân biệt đâu là thật đâu là giả."
"Sát thủ đúng là người của Bạch Tướng Nhân, nhưng việc chúng ta hợp tác? Ngươi thực sự cho rằng Nhiếp Bảo Bảo ta mới bước vào giang hồ sao?" Nữ nhân không nói gì thêm, trong mắt đầy sự khinh thường, sau đó nàng ra hiệu cho Ngụy Tam tiễn khách. Sau khi lột xác, ánh mắt Nhiếp Bảo Bảo nhìn Tiết Bảo Thoa đầy sát khí, rõ ràng cái chết của Chu Mỹ Ý đã giúp Nhiếp Bảo Bảo bù đắp khuyết điểm cuối cùng.
"Ngụy Thái Tuế vẫn chưa rời Quản thành, điểm đến của bọn hắn là một trạm vận chuyển hàng của Bạch Tướng Nhân, địa chỉ là ở đây."
Cảm thấy bị xúc phạm, Tiết Bảo Thoa càng thêm tức giận, nhưng hắn vẫn ném một tấm thẻ xuống, sau đó quay người dẫn theo đám thuộc hạ rời khỏi phòng của Nhiếp Bảo Bảo. ....
"Bảo Bảo tỷ?"
Tiết Bảo Thoa đã rời đi được hơn mười phút, nhưng Nhiếp Bảo Bảo vẫn cau mày im lặng, cả người có chút mất tập trung. Điều này khiến Tiết Nặc vẫn luôn chú ý đến Nhiếp Bảo Bảo hơi lo lắng.
Tiết Nặc là thuộc hạ ít kinh nghiệm nhất của Nhiếp Bảo Bảo, cảnh tượng Chu Mỹ Ý chết trước mặt ngày hôm nay khiến trái tim nàng mãi không thể bình tĩnh.
"Không sao chứ? Có cần ta lấy cho ngươi một ít rượu vang để lấy lại bình tĩnh không?"
Hiện tại chỗ dựa tinh thần duy nhất của nàng chỉ có Nhiếp Bảo Bảo, rõ ràng có thể nhìn ra sự bất thường, giọng điệu của nữ hài bất giác run rẩy.
"Ta ổn"
Nhiếp Bảo Bảo cuối cùng cũng định thần lại.
Không phải nàng đang sợ hãi, mà là đang suy xét vấn đề được mất.