Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2705 - Chương 2707:

Chương 2707: Chương 2707:Chương 2707:

Ba tay súng còn lại lập tức rút súng ra.

Bọn hắn khác hẳn những tên xã hội đen chỉ biết liều mạng kiếm tiền.

Có lẽ với đám đại ca máu mặt trên giang hồ còn phải lo lắng vê sự ảnh hưởng xã hội, hay làm sao để giải quyết tốt các vấn đề về sau. Nhưng đối với ba tay súng được Ngụy Thái Tuế bồi dưỡng trong rất nhiều năm này, giết người và đảm bảo an toàn cho đại ca của bọn hắn mới là trên hết.

Động tác của bọn hắn rất nhanh, từ rút súng đến nhắm bắn chỉ mất có vài giây!

"Pằng! Pằng! Pằng!"

Ba tiếng súng nặng nề gần như vang lên cùng lúc, giữa tiếng nhạc chói tai của hộp đêm và tiếng gầm rú điên cuồng của các đôi nam nữ, tiếng súng không hề nổi bật.

Người bên ngoài vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng chủ của hộp đêm là Trương Vân Trạch - người của Bạch Tướng Nhân lại đứng chôn chân tại chỗ.

Hắn hoàn toàn hoảng sợ.

Bởi vì khoảng cách rất gần nên hắn đã chứng kiến cái chết của ba con sói trong tổ chức.

Những tay súng cực kỳ lợi hại giống như ma quỷ trong lòng bọn hắn lúc này lại yếu đuối như cô bé bán diêm, động tác rút súng của bọn hắn rất thành thục, ánh mắt rất hung dữ.

Nhưng có tác dụng gì?

Bởi vì khi bọn hắn rút súng ra, trên trán mỗi người đã có một cái lỗ sâu hoắm!

Dưới ánh sáng huyền ảo, tia máu bắn ra khắp nơi, cơ thể từ từ ngã xuống, giống như một cảnh phim đóng băng trong tâm trí Trương Vân Trạch, mãi mãi không thể nào quên.

Hắn cực kỳ khó khăn quay đầu lại nhìn nơi phát ra tiếng súng, thậm chí hắn có thể nghe được tiếng răng rắc của xương cổ do bị cứng đờ vì sợ hãi.

"Rầm rầm!"

Nhân viên phục vụ sợ đến mức chất lỏng màu vàng nhạt bắn tung tóe trong không trung, rơi trúng nhiều loại rượu ngoại trị giá hàng chục nghìn tệ.

Hương rượu tràn ngập.

Trương Vân Trạch cuối cùng cũng nhìn thấy kẻ đã nổ súng.

Thân người không cao, cắt tóc húi cua, vẻ ngoài có chút thăng trầm, đôi mắt trống rỗng sắc lạnh, trong tay hắn lóe lên tia sáng của khẩu súng chết chóc!

Cảnh tượng tiếp theo khiến Trương Vân Trạch run sợ.

Bởi vì ngay bên cạnh người nổ súng, một nam nhân giống như con gấu đã nhấc bổng hòn non bộ dùng làm đồ phong thủy ở cửa lên rồi đập vỡ nói

Hòn non bộ được làm bằng đá thạch anh, Trương Vân Trạch biết rất rõ chất liệu và giá cả của nó.

Trong trí nhớ của hắn, để vận chuyển được thứ này vào, ba người đã cực kỳ chật vật, đổ rất nhiều mồ hôi. Hắn vẫn còn nhớ rõ mặt của bọn họ đỏ cỡ nào.

Vậy mà lúc này đối phương lại có thể ném đi?

Sở bá vương cũng không đáng sợ như vậy!

Trương Vân Trạch vừa lấy lại được tinh thần nhanh chóng tránh được nó.

Mà động tĩnh lớn như vậy đã khiến mọi người trong hộp đêm ngừng nhảy múa, tất cả ngơ ngác nhìn một ngọn núi lớn bị một người khổng lồ ném vào giữa sân khấu.

Trong tâm mắt của tất cả mọi người, bọn hắn chỉ nhìn thấy sau khi hòn non bộ bị ném đi, gã khổng lồ liền lao về phía trước như một con hổ gầm thét trước gió. Tất cả đều choáng váng.

Cảnh tượng chấn động khiến mọi người ngơ ngác nhìn sự việc đang diễn ra trước mắt, hơi thở bị dồn nén đến mức giống như ngừng lại. Ngay cả khi nữ hài múa cột giữa sân khấu bị ngã xuống cũng không thể khiến những người này phân tâm chú nào.

"Rầm!"

Âm thanh lớn khi hòn non bộ va vào mặt bàn gỗ nguyên khối vang lên ngay trước mặt Ngụy Thái Tuế.

Không hổ là người được gọi là Thập Tứ Thái Bảo Ngụy Thái Tuết

Dưới sức mạnh khủng bố mà đối phương thể hiện, trong mắt hắn không hiện lên sự hoảng sợ, mà ngược lại lộ ra vẻ điên cuồng khi bị dồn đến đường cùng!

Giương súng, ngắm bắn!

"Pằng, pằng!"

Sau hai tiếng súng, Ngụy Thái Tuế bắt đầu nhanh chóng rút luil

Đấn lúc này hắn vẫn chưa hề có ý định trốn chạy!

Không ai có thể dùng xương thịt chống lại sự công kích của vũ khí hiện đại, điều mà Ngụy Thái Tuế có cực kỳ nhiều kinh nghiệm chiến đấu mong muốn là khoảng cách, một khoảng cách hắn có thể bình tĩnh nổ súng.

Đáng tiếc Cảnh Hùng Tử không cho hắn cơ hội.

Thật khó tưởng tượng một nam nhân có thân hình to lớn như vậy lại có thể di chuyển nhanh nhẹn như một con khỉ.

Sau khi né được hai phát súng của Ngụy Thái Tuế bằng một cú lộn nhào rất nhanh, Cảnh Hùng Tử đã cách Ngụy Thái Tuế chưa đầy ba tấc!

Đây là khoảng cách tấn công tốt nhất cho cận chiến.

Cuộc tấn công tiếp theo của Cảnh Hùng Tử khiến mọi người có mặt đều hiểu được câu thành ngữ.

Máu bắn ba thước!

Cú đấm!

Ngụy Thái Tuế lùi lại ngăn cản!

Khoảnh khắc cánh tay bọn hắn chạm vào nhau, tay còn lại của Ngụy Thái Tuế lập tức bóp cò!

Gặp nhau trên đường hẹp, người dũng cảm sẽ chiến thắng.

Ngụy Thái Tuế quả thực rất hung ác, mặc dù biết mình không phải là đối thủ của gã khổng lồ trước mặt, nhưng hắn vẫn không chịu lùi bước!

"Pằng!"

Trong khoảnh khắc đối phương nổ súng, Cảnh Hùng Tử đã dùng động tác nghiêng người dịch ra phía sau Ngụy Thái Tuế, đồng thời tay phải của nam nhân chạm vào hông!

Dưới ánh đèn nhiều màu sắc, con dao găm lấp lánh trên hông Cảnh Hùng Tử rất nhanh đã xuất hiện trên tay phải của hắn!

Trong ánh mắt không thể tin nổi của Ngụy Thái Tuế, con dao sắc nhọn đột nhiên chém đứt cổ hắn!

"Pằng pằng pằng pằng pằng pằng!!!"

Lâm Quốc Đống và Hạng Tiểu Bình đang yểm hộ cho Cảnh Hùng Tử cũng đồng thời nổ súng.

Sau bảy tiếng súng, toàn bộ hộp đêm hoàn toàn chìm trong bóng tối, tức thì tiếng la hét của các nữ hài và âm thanh các đồ vật rơi xuống hòa quyện trong không gian nhỏ hẹp.

Hai phút sau, ánh đèn bật sáng.

Trương Vân Trạch - một kẻ khá có quyền thế trong Bạch Tướng Nhân - hét như một con vịt vì hoảng sợ. Ngụy Thái Tuế vẫn đứng ở giữa sân khấu, chỉ là hắn đã không còn đầu! Hắn đã bị chém đầu!
Bình Luận (0)
Comment