Chương 2711: Ta nợ ngươi một mạng
Chương 2711: Ta nợ ngươi một mạngChương 2711: Ta nợ ngươi một mạng
"Ta hiểu ý của Trần tiên sinh."
Lâm Thái híp mắt: "Ngươi đập phá Tiền Quỹ là muốn chúng ta trả thù lao Ngụy Thái Tuế làm việc cho chúng ta trong mấy năm qua?"
"Đập phá Tiền Quỹ là vì Thái Tuế không thích nơi này, nhưng hắn vẫn luôn nhẫn nhịn."
Ánh mắt Trần Lưu Ly ngạo mạn: "Bây giờ ta đập phá giúp hắn, nếu Tam Liên Xã có ý kiến..."
Lúc này Trần Lưu Ly đã không còn vẻ thâm trâm khó lường như mọi khi, trái lại hắn bộc lộ sự hung hãn trước mặt người ngoài.
"Thì ta tiếp đón."
Không có ai biết giữa Trần Lưu Ly và Lâm Thái của Tiên Quỹ đã đạt thành thỏa thuận gì, nhưng Bạch Tướng Nhân đến rất nhanh mà đi cũng rất nhanh.
Nhưng khác với lúc đến, khi Bạch Tướng Nhân rời đi, bọn hắn không chỉ dẫn theo Hồng Diễm tỷ nổi tiếng đường Hoàng Hà, mà còn lái đi một chiếc xe sang trọng nghe nói trị giá hàng chục triệu của Lâm Thái.
Thậm chí còn có người nhìn thấy nhân viên phục vụ của Tiền Quỹ ném mấy cái hòm to vào cốp sau xe của Bạch Tướng Nhân.
"Chắc là vàng."
Đây là phán đoán của ông chủ Bao mở tiệm bán báo kiêm thức ăn duy nhất trên đường Hoàng Hà.
"Mọi người đều nói phía sau Tiền Quỹ là ông trùm xã hội đen đảo Mỹ Lệ, cho nên tiên bọn hắn kiếm được không gửi ngân hàng mà đổi thành vàng chuyển về bằng đường thủy. Bởi vì chỉ có như vậy, số tiên này mới không bị quản chế" Ông chủ nhỏ đã bám rễ trên đường Hoàng Hà lâu năm này rất tinh mắt. Sau khi bán một gói thuốc lá với giá cao một trăm tệ, hắn tươi cười nói với người nghe ngóng tin tức: "Tờ tiền một trăm chỉ đáng giá bấy nhiêu."
"Vậy là đủ rồi."
Nam nhân mua được tin tức gật đầu, sau đó xoay người biến mất trong bóng đêm.
"Còn giả vờ bắt chước tiếng Thượng Hải, nghe là biết tiếng Thiên Nam."
Ông chủ nhỏ nhìn bóng lưng đối phương rời đi, cười híp mắt ném tờ một trăm tệ vào ngăn kéo, giọng điệu khinh thường: "Thủ đoạn của Lâm Thái sâu như biển, Bạch Tướng Nhân không nhìn ra lai lịch của nàng. Một kẻ vùng khác như ngươi muốn biết nội tình sự việc?"
"Đừng mớơi'...
Ông chủ nói nói không sai.
Thế lực của Tam Liên Xã tại Thượng Hải không đủ sức công khai dùng đao thật súng thật chém giết với Bạch Tướng Nhân, nhưng mạng lưới quan hệ phía sau không thể coi thường. Sau khi Trần Lưu Ly rời khỏi Tiền Quỹ, có rất nhiều cuộc gọi liên tục gọi đến điện thoại di động của hắn.
Trần Lưu Ly phớt lờ những cuộc gọi nằm trong dự đoán này. Nam nhân ngồi ở hàng ghế sau, mặc kệ điện thoại di động của mình không ngừng lóe sáng, không bắt máy.
Từ lúc quyết định đập phá Tiền Quỹ, hắn đã biết mình sẽ phải đối mặt với áp lực này, vì vậy hắn không hề bất ngờ về những cuộc gọi đến.
Mãi cho đến khi cái tên Tổ Tông xuất hiện trên điện thoại của Trần Lưu Ly, nam nhân mới chậm rãi bắt máy.
"Ngươi điên rồi?"
Cuộc gọi kết nối, giọng nói khàn khàn của Tổ Tông lập tức truyền vào tai Trân Lưu Ly: "Hiện giờ thế lực của thương nhân Đài Loan rất lớn, hơn nữa Tam Liên Xã tiến vào Thượng Hải là ta chống lưng. Ngươi có ý gì?"
"Ngụy Thái Tuế chết rồi."
Trần Lưu Ly chậm rãi trả lời: "Ta biết Tiền Quỹ có ngươi chống lưng, cho nên nhiều năm qua bọn hắn nợ Thái Tuế, ta đều không tính toán. Bây giờ hắn chết rồi, ta phải lấy lại."
Nghĩa khí giang hồ, hay là huynh đệ tình thâm?
Tổ Tông cười gắn: "Trân Lưu Ly, nếu ngươi chơi kiểu ngày thì chúng ta sẽ thua."
Thẩm Lương Thần không che giấu suy nghĩ chân thật của mình, thẳng thắn nói ra hiện thực tàn khốc nhất: "Giang hồ là cá lớn nuốt cá bé, ngươi muốn xây một tòa Kim Lâu tất nhiên sẽ có rất nhiều người chết."
"Ta biết đạo lý một tướng công thành vạn cốt khô."
Trần Lưu Ly giải thích: "Tiền Quỹ đã làm rất nhiều vụ giao dịch mờ ám ở Thượng Hải, Ngụy Thái Tuế vẫn luôn giúp bọn hắn xử lý những chuyện này. Ta không nhúng tay không có nghĩa là ta không biết."
"Thái Tuế chết rồi, thái độ này của ta tất nhiên có thể chấp nhận."
Trân Lưu Ly gằn giọng nói: "Ta muốn mượn dao. Không đập phá Tiên Quỹ thì chưa chắc Tam Liên Xã sẽ cho ta mượn dao."
Nam nhân cúp máy, nghiêng đầu nhìn quang cảnh bên ngoài cửa sổ.
Một giọt nước mắt từ từ chảy ra từ khóe mắt của Trần Lưu Ly, cuối cùng biến mất mất trong bóng đêm.
Đối tượng khó lừa dối nhất chính là bản thân mình.
Trong mắt người ngoài, Trần Lưu Ly kích động lỗ mãng vì Ngụy Thái Tuế xảy ra chuyện, bất chấp mọi giá lấy lại công bằng cho Ngụy Thái Tuế.
Nhưng sự thật chỉ có bản thân Trần Lưu Ly biết. Nếu không phải là để danh chính ngôn thuận giành được những vụ hợp tác làm ăn lén lút giữa Ngụy Thái Tuế và Tiền Quỹ, chưa chắc hắn sẽ kích động như vậy.
Rốt cuộc hắn đã thay đổi...
Bạch Tướng Nhân phụ trách lái xe rất biết điều, bọn hắn không dám quan sát biểu cảm của Trần Lưu Ly, đương nhiên không có ai nhìn thấy hắn chảy nước mắt.
Sau khi cúp máy của Tổ Tông, nam nâm vẫn luôn im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, thật lâu không nói gì.....
Rất nhiều năm trước.
"Đaul"
Ngụy Thái Tuế và Trần Lưu Ly, hai người gương mặt vẫn còn ngây ngô ngồi dựa lưng vào một góc công xưởng bỏ hoang, máu đỏ chảy ròng ròng trên cánh tay Ngụy Thái Tuế.
Chẳng mấy chốc dưới đất đã tạo thành một vũng máu đỏ tươi.
"Phí lời, ngươi tưởng Hoàng lão nhị là hạng tôm tép đấy à?"
Trạng thái của Trần Lưu Ly cũng chẳng khá hơn Ngụy Thái Tuế bao nhiêu, nhưng vết thương không ở cánh tay mà nằm ở chân. Từ độ gập có thể thấy vết thương của Trần Lưu Ly nghiêm trọng hơn chút.
"Nhưng hắn chết rồi, cho nên chúng ta thắng."
Vẻ mặt Ngụy Thái Tuế cuồng nhiệt: "Sau này địa bàn là của ngươi, chúng ta chẳng những không tàn phế mà còn đánh ra danh tiếng. Chỉ cần chúng ta tránh được sóng gió là có thể tiếp quản địa bàn của hắn..."
"Không tránh được sóng gió đâu, nhưng bỏ ra lợi ích có thể giúp chúng ta thoát thân an toàn. Ngươi tưởng ba chữ Bạch Tướng Nhân là giấy dán hả? Chỉ cần chúng ta tìm đúng đường, đây chính là khởi điểm lập nghiệp của chúng ta."