Chương 2712: Hắn bình an vui vẻ thì ngươi vinh hoa phú quý
Chương 2712: Hắn bình an vui vẻ thì ngươi vinh hoa phú quýChương 2712: Hắn bình an vui vẻ thì ngươi vinh hoa phú quý
Chương 2712: Hắn bình an vui vẻ thì ngươi vinh hoa phú quý
Trân Lưu Ly giãy giụa châm hai điếu thuốc, nhét một điếu vào miệng Ngụy Thái Tuế rồi nói thật khẽ: "Ta nợ ngươi một mạng."
"Cái này thì có gì mà nợ với không nợ chứ, huynh đệ mà."
Ngụy Thái Tuế đáp. Lúc này vẻ mặt Ngụy Thái Tuế tràn đầy hung ác nhưng ánh mắt vẫn trong trẻo.
"Cùng nhau giành thiên hạ, cùng nhau phân chia thiên hạ.”
Trần Lưu Ly bỗng gật đầu: 'A Bỉnh thúc vẫn luôn bất mãn về việc Hoàng A Nhị lừa hắn, chỉ cần chúng ta chia lợi ích cho A Bỉnh thúc là có thể dìm chuyện này xuống."
"Ta không thông minh, chỉ biết chém giết. Thật sự là ta không biểu mấy toan tính và kế hoạch kia."
Trong mắt Ngụy Thái Tuế lộ vẻ nghiêm túc: "Cho nên thiên hạ là của ngươi."
"Ngươi nói xem rốt cuộc có âm tào địa phủ không? Người chết sẽ đến đó thật ư2?"
Bốn năm trước, bệnh viện số 3 Thượng Hải.
Lúc này Ngụy Thái Tuế đã là chư hầu một phương, hắn nằm trên giường bệnh, không còn là tên tép riu lấy đại cái khăn bịt chặt vết thương, uống vài viên thuốc chống viêm để chống chọi với vết thương do đao chém.
Đương nhiên Trần Lưu Ly mặc bộ vest Armani cũng không còn là thiếu niên ngây ngô đánh nhau sống mái vì một địa bàn.
"Chắc thế"
Trần Lưu Ly đứng cạnh giường bệnh, vừa ra hiệu cho mấy thuộc hạ đặt thuốc bổ mà hắn cố ý mang đến đây lên đầu giường của Ngụy Thái Tuế, vừa mỉm cười trả lời: "Ngươi không chết được, vì vậy chuyện thành quỷ để sau này hãy nói."
"Suýt chút nữa đấy."
Ngụy Thái Tuế lộ vẻ sợ hãi: "Người Vu thành ác thật, viên đạn kia mà xuống dưới chút nữa là ta phải đi gặp Diêm Vương."
Trần Lưu Ly châm hai điếu thuốc rồi nhét một điếu cho Ngụy Thái Tuế giống như ngày xưa: "Nuôi đàn em là để cho bọn hắn làm việc, đừng chuyện gì cũng xông lên tiên phong, ngươi phải sửa cái tật này đi."
"Ta biết rồi."
Ngụy Thái Tuế không sợ trời không sợ đất, chỉ phục Trân Lưu Ly. Hắn gật đầu rất nghiêm túc, sau đó mới nói tiếp: "Ta luyến tiếc thế giới rực rỡ muôn màu này, chết rồi thì chẳng còn gì hết."
"Ngươi bớt nhúng tay vào chuyện của Tiền Quỹ đi, sao lại để tâm đến một cô gái ngoại tỉnh như vậy?"
Trân Lưu Ly ra hiệu cho mấy thuộc hạ ra khỏi phòng bệnh, sau đó sầm mặt nói: "Ngươi không thiếu nữ nhân, sao lại như tấm chiếu mới thế?"
"Ngươi quá để tâm đến nữ nhân, thì kẻ thua nhất định là ngươi. Ba chữ Bạch Tướng Nhân đặt trên người ngươi, ta cũng thấy mất mặt."
Trần Lưu Ly lộ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Nàng rất giống A Như, giống như đúc ấy."
Sau vài phút im lặng, Ngụy Thái Tuế nói: "Thậm chí cả sinh nhật cũng cùng một ngày. Ta nợ A Như một mạng, ta phải trả."
"Đầu óc chập mạch rồi."
Trân Lưu Ly im lặng hồi lâu mới ung dung đưa ra lời đánh giá. ...
"Lưu Ly ca, đến sông Tô Châu rồi." Giọng nói của tài xế Tiểu Mạnh đánh thức Trần Lưu Ly đang chìm trong hồi ức.
"Mang nữ nhân kia qua đây.'
Trân Lưu Ly gật đầu, mở cửa xe.
Phải công nhận là sông Tô Châu rất đẹp, nhất là dưới ánh trăng.
Sông trôi lững lờ, trên mặt nước lăn tăn ánh sáng. Gió nhẹ thổi qua, từng gợn sóng trôi về phía xa. Thậm chí có cảm giác như thơ như họa.
"Cảnh đẹp!"
Trân Lưu Ly châm hai điếu thuốc như dĩ vãng. Dưới ánh lửa, sườn mặt của nam nhân bình tĩnh đến đáng sợ.
"Có biết vì sao ta đưa ngươi đến đây không?"
Trần Lưu Ly nhìn Hồng Diễm mặt mày tái nhợt, sợ đến nỗi không thốt nên lời.
"Lưu Ly ca, cái chết của Thái Tuế ca không liên quan gì đến ta cả, cầu xin ngươi tha cho ta."
Hồng Diễm không chút do dự quỳ xuống dưới chân Trần Lưu Ly.
Nữ nhân chắp hai tay trước ngực, tốc độ nói chuyện nhanh kinh người: "Ta đã lợi dụng Thái Tuế ca làm rất nhiều việc, ta đã lấy rất nhiều tiên của hắn... Nhưng ta ta tuyệt đối không hại chết hắn!"
"Ta biết."
Trần Lưu Ly kẹp một điếu thuốc vào giữa hai lòng bàn tay rồi lạy vài cái như thắp hương, sau đó ném xuống dòng sông phẳng lặng. Lúc này hắn mới từ từ xoay người lại, nhìn nữ nhân nói năng lộn xôn.
"Lần này hắn đi Quản thành lẽ ra phải dẫn theo bảy người, chứ không phải ba người."
Trần Lưu Ly lấy một chiếc khăn trắng tinh trong túi áo vest ra, đưa cho Hồng Diễm bị nước mắt làm trôi mất lớp trang điểm, sau đó chỉ vào mặt nàng. "Lau đi, nữ nhân Thái Tuế thích phải thật xinh đẹp."
Giọng điệu của nam nhân rất bình tĩnh, nhưng sự lạnh lùng ẩn giấu trong đó lại khiến Hồng Diễm không dám làm trái ý.
Ánh trăng bàng bạc, cầu nhỏ sông dài.
Một nữ nhân quỳ trước mặt nam nhân, im lặng lau mặt, xung quanh là đám hán tử yên tính như tượng. Cảnh tượng này tạo nên cảm giác kỳ dị khó tả.
"Hắn dẫn theo bảy tay súng đi làm việc, sự việc sẽ rất thuận lợi. Sự việc rất thuận lợi thì Thái Tuế sẽ không chết."
Giọng điệu của Trần Lưu Ly vẫn nhẹ nhàng: "Giang hồ hiểm ác, làm việc phải như sư tử mới có thể rút lui an toàn. Nhưng vì sao hắn không dẫn theo bảy người đi? Ngươi nói cho ta biết lý do có được không?”
"Lưu Ly ca, ta giúp Tiền Quỹ bán một lô văn vật, sợ đối phương đen ăn đen nên mới nhờ Thái Tuế ca tìm mấy tay súng."
Ngoại hình của Trần Lưu Ly rất anh tuấn, nhưng giờ phút này dưới ánh trăng, ánh mắt hắn lại đáng sợ như ác quỷ. Nữ nhân run rẩy giải thích: "Ta thật sự không biết Thái Tuế ca cũng có việc phải làm, không liên quan gì đến ta cả."
"Ta sẽ đốt cho Thái Tuế ca số tiền hắn nên nhận được trong những năm qua."
Dường như Trần Lưu Ly không nghe thấy Hồng Diễm nói gì, hắn tiếp tục lên tiếng: "Hắn đi rồi, ngươi là nữ nhân hắn thích nhất, tất nhiên phải đi cùng hắn."
"Lưu Ly ca..."
Hồng Diễm không thốt ra được lời xin tha tiếp theo, bởi vì Tiểu Mạnh phía sau đã dùng cánh tay kẹp chặt cổ nàng.
"Ta đã nói rồi."
Trần Lưu Ly nhìn Hồng Diễm ra sức giãy giụa, nở một nụ cười: "Phải đối xử với Thái Tuế tốt một chút, hắn bình an vui vẻ thì ngươi vinh hoa phú quý. Tiếc là ngươi ngó lơ."
"Ngươi là người thứ nhất, sẽ còn có rất nhiêu người xuống dưới cùng hắn."
Trân Lưu Ly nhìn nữ nhân đã ngừng giãy giụa, tiên tay dập thuốc lá rồi xoay người lên xe, đầu không ngoảnh lại.
Tõm!
Mấy phút sau, âm thanh vật nặng rơi xuống nước vang lên...