Chương 2713
Chương 2713Chương 2713
Trần Lưu Ly và Tô Bình Nam có một thói quen rất giống nhau.
Đọc sách.
Có điều khác với Tô Bình Nam, Trần Lưu Ly chỉ đọc hai cuốn sách.
Toàn Tấn Thư và Ngụy Lược.
Hắn đọc hai cuốn sách này không vì lý do nào khác, chỉ vì một người.
Tư Mã Ý.
Trần Lưu Ly cho rằng từ cổ chí kim người có thể làm nên việc lớn nhất định phải đủ hai điều kiện.
Một là giỏi nhẫn nhịn.
Hai là đủ hung ác.
Mà kẻ thực hiện hai chữ "nhẫn' và "ác" này đến cực hạn chỉ có một người.
Đó là Tư Mã Ý.
Tam quốc là thời đại như thế nào?
Tình hình rối ren, kiêu hùng quật khởi khắp nơi.
Nhưng chỉ có một người cười đến cuối cùng.
Tư Mã Ý dựa vào sự nhẫn nhịn khiến người ta khó tin mà đi theo kiêu hùng có một không hai Tào Mạnh Đức, cũng nhẫn nại chờ đến khi Gia Cát Lượng kiệt xuất thế gian qua đời, lập nên thiên hạ.
Trần Lưu Ly cảm thấy mình rất giống Tư Mã Ý.
Bạch Tướng Nhân năm bè bảy phải không đoàn kết như Giá Thế Đường, cũng không có tứ đại mỹ nhân và mười hai Kim Thoa. Vì vậy Trần Lưu Ly vẫn luôn nhẫn nhịn, nhãn nhịn đến khi mình thống nhất thiên hạ Bạch Tướng Nhân, nhẫn nhịn đến khi nhận được sự ủng hộ hoàn toàn của Tổ Tông mới lộ ra răng nanh.
Mà cái chết của Ngụy Thái Tuế cũng nói cho Trần Lưu Ly một sự thật như thép.
So về độ ác, độ hung hãn, quả thật Bạch Tướng Nhân không phải là đối thủ của con hổ Thiên Nam phương Bắc kia. Trong tình huống Ngụy Thái Tuế đang ở trên địa bàn của mình, còn có ba tay súng bảo vệ, vậy mà hắn vẫn bị người ta cắt đầu! Sức chiến đấu của đối phương trong toàn bộ quá trình đủ khiến người ta ớn lạnh.
Thủ pháp gây án khát máu hung ác như vậy khiến giang hồ phương Nam câm như hấn.
Nếu nói trước đây khi các ông trùm phương Nam nhắc đến Tô Bình Nam, ánh mắt ít nhiều gì cũng có chút khinh thường, cho rằng hắn chỉ là bá vương địa phương tốt số.
Vậy thì sau trận chiến này, khi mọi người nhắc đến ba chữ Tiểu Hồng Bào, giọng điệu trở nên e dè hơn nhiều.
Sợ uy, không biết nhớ ơn.
Đây là luật thép của giang hồ.
Không chỉ giang hồ phương Nam, ngay cả Bạch Hàng ở Thịnh Kinh tự xưng lão tử xếp thứ hai trong thiên hạ cũng kinh ngạc hồi lâu khi biết chuyện này. ...
"Mãnh nhân tuyệt thết"
Đây là biệt danh tất cả dân giang hồ đặt cho ba người thần bí đã giết Ngụy Thái Tuế. Điều khiến người ta sợ hãi là không ai biết ba người này đến từ đâu!
Không phải người của Hải Đông Thanh.
Đây là đáp án mà rất nhiều lão giang hồ quen biết Hải Đông Thanh đưa ra sau khi nghe kể lại.
Điều này càng khiến người ta sợ hãi.
Vì vậy đáp án chỉ có thể nói lên một điều, đó là ngoài Hải Đông Thanh ra, tập đoàn Cẩm Tú vẫn còn cất giấu một thế lực bí mật khác!
Từ chỉ tiết có thể phát hiện ra vấn đề.
Bốn người Ngụy Thái Tuế bị Cẩm Tú lấy mạng ở nơi công cộng, kết quả thế nào?
Ba người ra tay giống như xuất hiện giữa hư không rồi biến mất trong hư không.
Hiện tại không phải là thời đại internet.
Mặc dù có nhân chứng miêu tả hình dáng đại khái của kẻ tình nghi, nhưng cho dù Tổ Tông nhúng tay huy động lực lượng của chính phủ cũng không thua hoạch được gì. Điều khiến người ta sợ hãi hơn là đạn để lại hiện trường là vũ khí mà Song Đinh đã từng sử dụng!
Nam có Song đỉnh, Bắc có Nhị Vương!
Đây là mấy dân liều mạng thuộc top mười bảng xếp hạng tội phạm Hạ quốc. Nhị Vương bị hai liên đội chiến sĩ bắn chết trong núi, Song Đinh đột nhiên mai danh ẩn tích là bí ẩn chưa có lời giải của cả giang hồ.
Lễ nào trong ba người ra tay có Song Đinh?
Không ai biết.
Nhưng cảnh sát Quản thành vẫn nhập vụ án mạng này vào vụ án giết người liên hoàn của Song Đinh. Tại sao lại làm vậy?
Nguyên nhân rất đơn giản.
Có rất nhiều vụ án của Song Đinh chưa được phá, thêm một vụ án này cũng chẳng đáng là bao. Nhưng đối với Quản thành mà nói, viết tốt đáp án thì bất kỳ chuyện gì cũng hạ nhiệt.
Kết quả cuối cùng của chuyện này là vụ án sẽ bị lãng quên theo thời gian.
Trần Lưu Ly rất thông minh, đương nhiên hắn có thể phân tích ra tất cả.
Cho nên ngay khi rất nhiều người cho rằng sau khi hắn đập phá Tiền Quỹ và bắt Hồng Diễm đi, Trần Lưu Ly hoàn toàn tham dự vào trận chiến giữa Cẩm Tú và Giá Thế Đường vì cái chết của Ngụy Thái Tuế, hắn lại im hơi lặng tiếng.
Thậm chí hắn còn nhờ người mang đến cho Tô Bình Nam một món quà kèm theo một câu nói.
Quà không quá đắt.
Một bộ vest màu lam nhạt do bậc thây may đồ thủ công của Hạ quốc là La lão tiên sinh tự tay chế tạo.
Câu nói không dài, chỉ có chín chữ.
"Tự ý hành động, lấy đại cục làm trọng."...
"Xem ra Bạch Tướng Nhân sợ rồi, bọn hắn muốn rút khỏi vũng nước đục này?"
Lục Viễn nhìn bộ vest nghe nói có giá gần sáu chữ số bị Tô Bình Nam tiện tay ném sang một bên, mỉm cười nói ra quan điểm của mình: "Cũng có lòng đấy, Trần Lưu Ly biết số đo của Nam ca ngươi."
"Có lòng?"
Tô Bình Nam lắc đầu: "Chẳng qua Trần Lưu Ly muốn mượn bộ đồ này nói cho ta biết hắn rất hiểu ta mà thôi."
"ý của ngươi là?"
Lục Viễn đã theo Tô Bình Nam lâu như vậy, đương nhiên nhìn thấy vẻ lạnh lùng ẩn giấu trong mắt lão đại của mình.
"Hắn đang nhãn nhịn. Cho dù Ngụy Thái Tuế là huynh đệ vào sinh ra tử của hắn, hắn vẫn nhẫn nhịn."
Tô Bình Nam thản nhiên nói: "Lấy đại cục làm trọng chó má gì chứ! Chẳng qua là Bạch Tướng Nhân cảm thấy hiện tại phần thắng không lớn, muốn chờ đến lúc chúng ta và Giá Thế Đường đánh triệt để mới nhảy vào nẵng tay trên."