Chương 2727
Chương 2727Chương 2727
“Trên đời này không có sự trùng hợp.”
Tô Bình Nam đứng dậy, đưa ra quyết định: "Tìm người điều tra cẩn thận, một phương phướng là nhà bảo vệ động vật kia, một phương hướng khác là kẻ nhận được lợi ích từ việc này."
"Định Bắc, phải nhớ là tuyệt đối đừng cho rằng cần có chứng cứ mới làm việc."
Tô Bình Nam vỗ vai Tô Định Bắc: "Chúng ta không phải cảnh sát, chúng ta là Cẩm Tú. Làm kinh doanh hoàn toàn dựa theo quy tắc chỉ có thể giàu chứ không thể sang, đây không phải là mục đích của chúng ta."
"Ta hiểu rồi."
Vẻ mặt Tô Định Bắc lạnh tanh. ...
Hiện tại có mấy tờ báo Cảng thành đặt trước mặt Liễu Tiên Khai.
Khác với báo tài chính và kinh tế hắn đọc hàng ngày, những tờ báo này có một điểm chung, đó là hầu hết đều là báo lá cải.
Tiết Bảo Thoa chết rồi.
Đối với Giá Thế Đường có nội tình thâm hậu mà nói, đây là sự khiêu khích không thể nào nhẫn nhịn. Mà trên các tờ báo lá cải này có người chụp được toàn bộ quá trình tử vong của Tiết Bảo Thoa.
Đây là lý do vì sao Liễu Tiên Khai lại đọc báo lá cải.
Sau khi tin tức Tiết Bảo Thoa chết truyền về, từ sự khó tin ban đầu chuyển sang tức giận, Liễu Tiên Khai không thể diễn tả được lửa giận trong lòng mình.
"Đã điều tra rõ lai lịch của người tên .Jojo này chưa?"
Liễu Tiên Khai xem kỹ bức ảnh trên báo, hai hàng mày nhíu chặt.
Hỏi vậy không có gì lạ. Một vụ thảm án lại có người chụp được toàn bộ quá trình, bất kỳ thế lực nào cẩn thận đều sẽ tra rõ ngọn nguồn, huống chỉ là Giá Thế Đường nội tình thâm hậu.
"Người chụp ảnh không có bất cứ vấn đề gì, nàng là một paparazzi mới vào nghề. Nhưng người mới này có chút quan hệ trong giới giải trí Cảng thành, nhanh chóng có danh tiếng. Về phần vì sao nàng chụp được những bức ảnh này, đó là vì lúc đó khách sạn Shangri-La là điểm hẹn của hai minh tỉnh."
Sau khi Tiết Bảo Thoa chết, Tân Khả Khanh vẫn luôn quản lý bến tàu Liên thành lập tức chạy tới Quản thành.
"Hung thủ có lai lịch gì? Động cơ là gì?"
Liễu Tiên Khai híp mắt hỏi tiếp.
"Ba kẻ ra tay từng là đao thủ đỉnh cấp của Hào Mã Bang, hiện giờ Tân Ký một nhà độc đại, những người này làm việc cho một công ty quản lý nội địa."
"Hiện tại cảnh sát Cảng thành đã bắt được người."
"Về phần động cơ, công ty quản lý là của Bạch Tướng Nhân."
Tần Khả Khanh nói bằng chất giọng trâm khàn: "Đã lấy được khẩu cung của đám đao thủ, có thể khẳng định lần này kẻ lên kế hoạch hành động là Trần Lưu Ly đứng đầu Bạch Tướng Nhân."
"Tây Môn phá hỏng việc hợp tác giữa Trần Lưu Ly và LV, đây là đòn đáp trả của chúng ta. Theo quy tắc thì Bạch Tướng Nhân không nên tiếp tục gây sự với chúng ta, huống hồ còn là thách thức không chết không thôi."
Liễu Tiên Khai không nổi giận trước mặt người ngoài, ngược lại nam nhân vẫn giữ được bình tĩnh.
"Hiện tại Bạch Tướng Nhân đã có Ngụy Thái Tuế mất mạng, là Cẩm Tú trả thù bọn hắn tập kích Nhiếp Bảo Bảo."
"Nhưng lạ ở chỗ Bạch Tướng Nhân không có ý định tiếp tục giằng co với tập đoàn Cẩm Tú, ngược lại có tin tức nói Trần Lưu Ly tìm quan hệ nhận lỗi với Tiểu Hồng Bào. Thế nhưng Bạch Tướng Nhân lại giết Tiết Bảo Thoa?"
Liễu Tiên Khai nhíu chặt mày: "Chuyện này không hợp logic, cũng rất vô lý. Ngươi thấy sao?"
Trong mười hai Kim Thoa, địa vị của Tân Khả Khanh chỉ cách Tiết Bảo Thoa nửa bước. Mà trong trận chiến đối ngoại, Tân Khả Khanh còn thông minh hơn Tiết Bảo Thoa, cho nên Liễu Tiên Khai vô cùng coi trọng ý kiến của Tân Khả Khanh.
"Là paparazzi vô tình chụp được hung thủ."
"Nếu không có chuyện ngoài ý muốn này, thì chúng ta ắt sẽ cho rằng Cẩm Tú giết Bảo Thoa ca, như vậy mọi người sẽ bị ép không có đường lui, chiến một trận với tên điên Tiểu Hồng Bào. Từ kết quả này có thể thấy sự việc rất phù hợp với lợi ích của Bạch Tướng Nhân, cũng là thủ pháp quen thuộc của Trần Lưu Ly."
Tướng mạo của Tần Khả Khanh cũng anh tuấn, nam nhân ba mươi tuổi này lộ vẻ khinh bỉ: "Thượng Hải phồn hoa nhất, tấc đất tấc vàng. Bạch Tướng Nhân kiếm tiên dễ dàng, cũng quen thói giở mấy âm mưu quỷ kế. Bọn hắn thiếu can đảm đánh một trận ác liệt!"
"Nhưng nhìn kết cục của đám đao thủ vô tình bị lộ, hiển nhiên vận may không nghiêng về phía Trần Lưu Ly."
"Vậy Tiểu Hồng Bào thì sao?"
Tầm mắt Liễu Tiên Khai không rời khỏi tờ báo, hắn nhìn chằm chằm biểu cảm cuối cùng của Tiết Bảo Thoa lúc qua đời, ánh mắt hơi cô đơn.
Tất cả đều là người thông minh.
Tiết Bảo Thoa giấu mọi người đi Cảng thành, hơn nữa còn dùng một cái tên Liễu Tiên Khai không biết.
Trong mắt Liễu Tiên Khai, hiển nhiên huynh đệ mình tin tưởng nhất đã có ý định rời khỏi Giá Thế Đường, ít nhiều gì cũng khiến hắn cảm khái thế sự vô thường.
"Tiểu Hồng Bào cướp nguồn hàng của Ức Khổ ca, mà muốn tiêu diệt Tiểu Hồng Bào cũng là Ức Khổ ca."
Giọng điệu của Tần Khả Khanh rất thẳng thắn: "Chúng ta và Ức Khổ ca là tình huống gì, trong lòng mọi người đều biết. Hiện tại ta cảm thấy chúng ta không cần cứng rắn chống chọi vì lợi ích của Ức Khổ ca."
"Chúng ta đã động vào Nhiếp Bảo Bảo, với tính cách cay độc của Tiểu Hồng Bào, hắn sẽ ngừng chiến với chúng ta chắc?"
Liễu Tiên Khai lắc đầu: "Tô Bình Nam rất bá đạo, tuyệt đối sẽ không từ bỏ như vậy.'
Âm báo đặc biệt từ điện thoại di động của Liễu Tiên Khai cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
"Ông chủ, Trương Siêu chết rồi."
Tin tức từ bên kia điện thoại truyền tới khiến nam nhân sa sầm sắc mặt.
"Còn nữa, Nhiếp Bảo Bảo muốn gặp ngài."
Tập đoàn Cẩm Tú và Giá Thế Đường chính thức tiếp xúc lần đầu tiên là tại một bữa tiệc khi Nhiếp Bảo Bảo cố ý đến gặp Tiết Bảo Thoa.
Hai bên đã không vui vẻ rời đi.
Còn lần này, Nhiếp Bảo Bảo gõ trống giương cờ tìm đến tận cửa.
Khoảng cách giữa hai lần gặp mặt không dài, nhưng đã có rất nhiều người biến mất khỏi thế gian này.
Giang hồ tàn khốc, vật vẫn vậy người đã khác xưa.