Chương 2726
Chương 2726Chương 2726
"Hiểu Đông chạy maul"
Lão Bạch dùng hết chút sức lực cuối cùng ôm chặt lấy bóng ma đi qua bên cạnh hắn. Một giây sau, sức lực đáng sợ của đối phương hất văng hắn, tiếp đó là một cú đá ngang mang theo tiếng gió đá gãy cổ lão Bạch.
Rầm!
Lão Bạch ngã sõng soài trước cửa chính.
Trong lúc hấp hối, lão Bạch nhìn thấy Lý Hiểu Đông.
Hắn trợn to mắt không dám tin!
Bởi vì trong tầm mắt hắn, bóng ma giết người kia đi qua chỗ Lý Hiểu Đông đang hồn bay phách lạc ngồi trong góc, nhưng chẳng những không ra tay giết Lý Hiểu Đông mà còn võ vai trấn an hắn!
Lão Bạch lập tức hiểu ra tất cải
Âm mưul
Từ tai mắt chó má gì đó đến phục kích vây bắt, tất cả đều bị đối phương khống chế trong tay.
Mọi người đều bị huynh đệ của mình lừa gạt!
Lão Bạch trợn mắt trừng trừng, muốn nói gì đó, nhưng máu tươi tuôn ra từ ngực khiến hắn không thể thốt nên lời.
Cuối cùng, nam nhân này từ từ tắt thở.
Mưa ngày càng nặng hạt.
Giọt mưa lớn như hạt đậu rơi vào cửa sổ kính phát ra tiếng bộp bộp, trong căn phòng yên tĩnh có thể nghe thấy rõ ràng. "Kết thúc rồi, mọi chuyện rất thuận lợi."
Lão Ba nhìn Lý Hiểu Đông, chậm rãi cất lời: "Vì sự hợp tác của chúng ta trong tương lai, ngươi bắn bổ sung đi."
Nói xong nam nhân đưa khẩu súng ngắn K-54 trong tay cho Lý Hiểu Đông vẫn còn hồn bay phách lạc. Lý Hiểu Đông run rẩy nhận vũ khí.
"Có một số việc bắt đầu từ khi đưa ra lựa chọn đã không còn đường lui."
Lão Ba chống một tay bên hông, vừa nhìn chằm chằm Lý Hiểu Đông vừa nói. Hắn biết rõ hiện tại cảm xúc của đối phương đang trên bờ vực sụp đổ, sự đau khổ khi phản bội và nỗi áy náy trong lòng có thể khiến tên này làm ra hành vi mất lý trí bất cứ lúc nào.
Cho nên hắn nhất định phải cẩn thận.
"Chuyện tra tấn ép cung sẽ khiến ta phải cởi bỏ bộ đồng phục cảnh sát. Ta là người trẻ tuổi duy nhất của thôn hưởng lương nhà nước trong hai mươi năm qua. Ta là niềm kiêu hãnh của ba mẹ, ta phải trở thành kẻ có địa vị hơn người..."
"Làm chuyện này thì ta sẽ thăng chức rất nhanh, không có ai khinh thường ta nữa, ta cũng có thể mời người khác ăn cơm, mua nhà mua xe..."
Lý Hiểu Đông cứ lảm nhảm mãi, đồng thời đi lòng vòng trong phòng như tên thân kinh. Cuối cùng hắn đi đến chỗ Trương Siêu, run rẩy giơ súng lên.
"Cứ như vậy cả đời đi!"
Trương Siêu bị đánh trúng chỗ hiểm ở ngực, đã hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, thân chí cũng đã hỗn loạn từ lâu, không còn năng lực phản kháng. Khi nhìn thấy Lý Hiểu Đông đứng trước mặt mình, trên mặt hắn không có bao nhiêu giận dữ, chỉ cất giọng yếu ớt nói một câu cuối cùng.
Pằng!
Lý Hiểu Đông bóp cò bắn người đã từng là sư phụ của mình nằm dưới đất. "Ta sẽ đưa mấy ả điếm đi. Xử lý dấu vết tại hiện trường như thế nào là do ngươi quyết định, nhưng nhớ là phải khớp với lời kể của ngươi."
Thấy Lý Hiểu Đông đã bắn hết băng đạn, lão Ba mới yên lặng đi tới lấy lại khẩu súng trong tay đối phương.
"Ta hiểu, sẽ không xảy ra vấn đề."
Lý Hiểu Đông cứ thế ngơ ngác đứng bên cửa sổ nhìn bóng người kia chậm rãi đi vào màn mưa, cuối cùng hoàn toàn biến mất trong bóng đêm.
Hắn không phải kẻ ngu.
Lý Hiểu Đông biết lão Ba chỉ là tên giả, có lẽ người này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt mình nữa. ...
"Sư phụ, nghe nói nữ nhân tên Nhiếp Bảo Bảo có lai lịch đáng gờm, là thuộc hạ của một người tên là Tô Bình Nam ở phương Bắc. Chúng ta làm như vậy liệu có xảy ra chuyện không?”
"Sẽ không, nơi này là quận La Hồ, là Thâm thành."
Trương Siêu cười lớn ném cho Lý Hiểu Đông một bao thuốc lá: "Ở nơi này thì Cẩm Tú chó má gì, Tiểu Hồng Bào chó má gì."
Từng lời thoại giữa mình và sư phụ hiện ra trong đầu như đèn kéo quân, Lý Hiểu Đông run rẩy bấm điện thoại gọi cho đồn cảnh sát.
"Xảy ra chuyện rồi.......
"Có một số khâu xảy ra vấn đề."
Trong phòng làm việc trên tâng cao nhất của tòa nhà Cẩm Tú, Tô Bình Nam đọc báo cáo gần nhất, sắc mặt lạnh lùng.
"Xảy ra vấn đề?"
Tô Định Bắc phụ trách báo cáo nhìn nhị ca của mình với vẻ nghi hoặc.
Hiện tại, về cơ bản việc làm ăn trong nước của tập đoàn Cẩm Tú đều do Tô Định Bắc phụ trách, mà Tô Định Bắc cũng không để Tô Bình Nam thất vọng.
Bất kể là cái nhìn đại cục hay là khứu giác liên quan đến chính sách và cơ hội làm ăn, có thể nói Tô Định Bắc tài hoa hơn người.
Đây là lần đầu tiên Tô Bình Nam đặt ra nghi vấn với các khâu do Tô Định Bắc kiểm soát.
"Mấy mảnh đất chúng ta lấy được ở Côn thành đều bị gác lại, lý do đưa ra là bởi vì ở đó có sếu đầu đỏ?"
Tô Bình Nam nhìn Tô Định Bắc: "Ta muốn biết trong chuyện này có người giở trò hay là lúc trước chúng ta không điều tra cẩn thận."
"Ta đã điều tra chuyện này."
Trong mắt Tô Định Bắc đã không còn nghi ngờ: 'Là sóng gió do một nhà bảo vệ động vật gây ra. Người này vẫn luôn quan sát động thái của sếu đều đỏ. Sau khi hắn biết khu vực cư trú của sếu đầu đỏ đã bị chúng ta thu mua, phản ứng hơi quá khích nên đã thông báo cho mấy vị giáo sư già ở Thịnh Kinh."
Hiện tại Tô Định Bắc không còn nét ngây ngô ngày xưa, dáng vẻ nói năng đĩnh đạc của nữ hài khiến Tô Bình Nam nở nụ cười.
Có lẽ hiện giờ chỉ khi ở trước mặt Tô Định Bắc, nam nhân giống như người máy trong mắt người ngoài này mới tỏ ra thoải mái như vậy.
"Ý ngươi là?"
Tô Bình Nam châm xì gà.
“Trùng hợp."
Tô Định Bắc đưa ra ý kiến của mình: "Bởi vì Côn thành thuộc Thiên Nam, mà Thiên Nam là địa bàn của chúng ta, cho nên rất nhiều chuyện không thể làm quá mức. Đơn giản là bỏ ra một phần lợi nhuận mà thôi, hoặc tìm người hợp tác."