Chương 2725
Chương 2725Chương 2725
"Mười giây.'
Lão Bạch trong tiểu đội của Trương Siêu nhẹ nhàng bước tới trước cửa phòng 202, chỉ cần liếc một cái là hắn đã nhận biết được kiểu khóa. Hắn ung dung ra dấu ok với Trương Siêu phía sau.
"Cẩn thận!"
Nhóm Trương Siêu chậm rãi lôi côn điện ra, tất cả mọi người đều bật công tắc.
Ánh điện xanh thẫm tỏa ra quầng sáng kỳ lạ trong hành lang.
Rắc!
Quả nhiên tay nghề của lão Bạch không tệ. Bảy giây sau, theo âm thanh giòn tan vang lên, cửa nhà mở ra.
Tất cả những người có mặt ở đây đều là cao thủ phá án, khoảnh khắc cửa nhà mở ra, không có ai vội vàng ra tay. Trương Siêu ra hiệu bằng mắt và động tác tay, tất cả chuẩn bị sẵn sàng tấn công đối phương.
Có lẽ trong mắt rất nhiêu dân giang hồ hoặc thương nhân, Trương Siêu là một tên khốn.
Nhưng đội cảnh sát số 1 quận La Hồ đều biết Trương Siêu tuyệt đối là một đội trưởng có trách nhiệm.
Không có nguyên nhân nào khác, chỉ vì một chuyện.
Trong quá trình điều tra phá án bất cứ một vụ án nguy hiểm nào, nam nhân này luôn là người đầu tiên xông lên.
Vì vậy trong suy nghĩ của đám hán tử này, đội trưởng tra tấn ép cung thì có là gì, hoạt động trong cả hai giới chính tà thì có là gì.
Một nam nhân đỡ đạn thay ngươi, che gió che mưa cho ngươi, lúc ngươi thiếu tiền sẽ ném cho ngươi số tiên ngươi cần, khi hắn xuất hiện trước mặt những người này, tuy là cảnh sát nhưng trong mắt bọn hắn, từ lâu quy định đã không còn quan trọng.
Ngay khi Trương Siêu thình lình xông vào nhà, một tiếng động lớn vang lên bên tai hắn.
"Động tác phải nhanh!"
Mặc dù Trương Siêu không biết bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác mách bảo hắn nhất định đã xảy ra tình huống bất lợi cho hành động lần này.
Vào lúc này, dù chỉ có một chút do dự cũng sẽ dẫn đến thất bại.
Âm!
Pằng!
Tiếng súng chát chúa và tiếng đạp cửa vang lên gần như cùng lúc.
"Đừng nương tay, bật đèn pin lên!"
Trương Siêu gào lên. Dưới ánh đèn mờ, hắn nhìn thấy một chiếc ghế bỗng nện vào bóng đèn duy nhất trên trân nhà. Điều khiến Trương Siêu kinh ngạc hơn cả là một giây trước khi đèn tắt, hắn phát hiện ra trong phòng khách nhỏ hẹp có ba nam nhân không mặc quần áo, tay xách trường đao, vẻ mặt ngơ ngác.
Phòng khách không lớn, chưa đây mấy chục mét vuông.
Đùng đoàng!
Theo tiếng sấm rền, một tia chớp lóe lên trên bầu trời. Trong phòng sáng như ban ngày!
Chín người!
Trương Siêu có kinh nghiệm tác chiến phong phú đột nhiên phát hiện ra trong không gian nhỏ hẹp này đã chen chúc nhiều người như vậy!
Điều khiến đám cảnh sát ở đây bực bội hơn là trong phòng ngủ bên cạnh còn có tiếng hét chói tai của nữ nhân. Nhất thời tình cảnh cực kỳ hỗn loạn!
"Giết bọn hắn, xông ra ngoài!"
Giọng nói trầm thấp của một người trong góc tối đã mở màn cho cuộc chém giết.
"Đừng nương tay, quay lưng vào nhau. Lấy ta làm trung tâm, khả năng chiến đấu của bọn hắn không phải là đối thủ của chúng ta!"
Tiếng hét của Trương Siêu cũng vang lên cùng lúc.
Một giây sau tiếng hét...
Tiếng xé gió của trường đao sắc bén chém ra, máu nồng nặc mùi gỉ sắt, tia lửa và mùi khét tỏa ra khi côn điện 2000V giật cơ thể người.
Hỗn tạp.
Ai có thể sống sót?
Có trời mới biết.....
Chân tướng được giấu ở một góc không gây chú ý.
Trong âm thanh chém giết xen lẫn tiếng gầm thét, đám người Trương Siêu không chú ý tới chuyện ngay từ giây đầu tiên khi hành động bắt đầu, Lý Hiểu Đông trước kia dám đánh dám xông pha giờ lại lập tức dừng bước, nấp trong góc bên phải.
Thường thì đánh nhau sống mái ở thế giới hiện thực không kéo dài lâu.
Hai bên đều có gan giết người, cũng đều ở trong bóng tối, như vậy khả năng chiến đấu và xử lý tình huống bất ngờ phát sinh là điêu cực kỳ quan trọng đối với cán cân của cuộc chiến.
Một bên là dân liều mạng ù ù cạc cạc tiến vào chiến trường, một phút trước bọn hắn vẫn đang mơ màng trên bụng nữ nhân, một giây sau đã nhận thanh trường đao mà lão Ba ném tới và bắt đầu cuộc chiến. Bên còn lại đã chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa tất cả đều là cảnh sát đã trải qua sinh tử, có kinh nghiệm chiến đấu và bắt giữ phong phú.
Kết quả không khó đoán.
Tiểu đội 1 quận La Hồ thắng.
Trong bóng tối, Trương Siêu thở hổn hển dùng đầu gối đè lên cổ một nghi phạm, cẩn thận đeo còng tay vào hai tay đã bị vặn ngược ra đằng sau của tên nghi phạm bị điện giật sùi bọt mép.
"Các huynh đệ, báo cáo tình hình.”
Giọng nói của Trương Siêu hơi khàn.
Cuộc vây bắt đã kết thúc, nhưng hắn vẫn hơi sợ hãi.
Mặc dù đã vào sinh ra tử nhiều năm, song hai phút trong bóng tối khi nấy tuyệt đối là một trận đấu nguy hiểm nhất trong cuộc đời Trương Siêu.
"Đã thành công khống chế nghi phạm."
Giọng nói của lão Bạch cũng khàn khàn không rõ: "Nhưng ta bị đao đâm trúng ngực và bụng, cần đi viện ngay lập tức."
"Ta cũng trúng đao ở lưng."
Giọng nói của lão Tứ vang lên trong góc: "Chắc là nghi phạm chết rồi, lúc cướp đao ta đã trở tay đâm trúng tim hắn. Mặc dù tâm nhìn hẹp, nhưng cảm giác không sai."
“Ta không sao."
Giọng nói của Lý Hiểu Đông trâm thấp vang lên, hắn không nói thêm gì nữa.
"Mọi người không sao là tốt rồi."
Sau khi cảm thấy nghi phạm dưới chân đã bị khống chế hoàn toàn, cuối cùng Trương Siêu cũng thả lỏng, lấy thuốc lá ra. CạchI
Theo âm thanh bật lửa, rốt cuộc trong phòng khách tối mù cũng sáng ánh lửa.
Pằng!
Tiếng súng chát chúa đột ngột vang lên trong phòng, Trương Siêu như bị vật thể to lớn tấn công, lập tức văng ra ngoài.
Lửa tắt.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, một chiếc đèn pin bật sáng bỗng nhiên bị ai đó ném tới.
Đèn pin xoay tròn trên không trung, ánh sáng lấp lóe soi tỏ mấy thành viên còn lại của tiểu đội 1 quận La Hồ!
"Nằm xuống! Lập tức thay đổi vị trít"
Sau một thoáng ngây người, lão Bạch đã hiểu ý đồ của đối phương, lập tức gào đứt ruột đứt gan.
Muộn rồi.
Tất cả đã muộn rồi.
Một bóng người từ phòng bếp đi ra, băng qua phòng khách tựa như bóng ma. Điều khiến mọi người sợ hãi là trong tay bóng ma này có một khẩu súng không ngừng tóe lửal
Pằng! Pằng! Pằng!
Theo tiếng súng chát chúa, trên người lão Bạch và lão Tứ phun máu tươi, nhìn thấy mà giật mình.