Chương 2732:
Chương 2732:Chương 2732:
Một đối thủ khó nhẳn.
Từ sự nhanh nhẹn khi trèo qua lan can và nhẹ nhàng tiếp đất, Vương tiểu thư cảm nhận được sự nguy hiểm đã nheo mắt lại.
"Đi xuống giúp đỡ, chúng ta phải rời khỏi chỗ này ngay!"
Vương Hi Phượng ngồi trong xe quan sát mọi chuyện diễn ra bên ngoài, theo bản năng hắn cảm nhận được có điều gì đó không ổn. Khoảnh khắc nhìn thấy nam nhân mặc đồ rằn ri xuất hiện, lão già này lập tức phát hiện ra điểm bất thường nhất của sự việc!
Phải biết rằng kể từ lúc chạm trán mấy tên cướp chặn đường cho đến hiện tại đã trôi qua sáu bảy phút!
Nhưng trên con đường lẽ ra phải tấp nập xe cộ này lại không có một chiếc ô tô nào chạy qual
Có thể làm được như vậy chắc chắn không phải là mấy trò chặn đường trẻ conl
"Mang theo thứ này, đừng do dự khi cần dùng nó."
Tài xế Tiểu Ngô vừa mở cửa, Vương Hi Phượng gọi người bạn già đã ở bên hắn hơn mười năm qua, đưa cho đối phương một khẩu súng lục.
Tại những thời điểm quan trọng, lão pháp sư không bao giờ do dự.
Mà giây tiếp theo khi Tiểu Ngô vừa mở cửa xe chưa kịp đứng thẳng dậy, một tiếng súng giòn giã đột nhiên vang lên.
"Pằng!"
Cổ tay cầm súng của Tiểu Ngô bị bắn xuyên qua, máu bắn tung tóe, khẩu súng lục đen tỏa ra ánh sáng nhạt bị văng ra rất xa.
"Pằng pằng!" Lại hai tiếng súng nữa vang lên.
Khẩu súng vừa rơi xuống đất bị đạn không biết bay từ đâu đến bắn trúng liên tục, đến tận khi nó rơi xuống mương thoát nước bên đường cao tốc, tiếng súng mới dừng lại.
Kỹ thuật tuyệt vời!
Sắc mặt Vương Hi Phượng rất bình tĩnh.
Hắn có thể nhìn ra đối phương đang cảnh cáo hắn không nên hành động thiếu suy nghĩ, chính kỹ thuật tuyệt vời này đã chứng tỏ mục đích của đối phương không phải là cái mạng già của hắn.
Khoảnh khắc tiếng súng vang lên, nam nhân mặc đồ rằn ri đột nhiên di chuyển.
Nam nhân nhảy lên không trung như một con báo, khí thế như mãnh hổ khiến Vương tiểu thư thấy khó thở.
Theo bản năng nữ nhân giơ tay ra phòng ngự, hai chân một trước một sau vào tư thế phòng thủ tốt nhất.
Trong lúc Vương tiểu thư thực hiện tư thế phòng thủ, nam nhân dùng một cú đá ngang mang theo tiếng gió giáng vào cánh tay của nữ nhân, lực rất mạnh khiến nữ nhân lùi lại bảy tám bước.
Sau khi ra đòn xong, nam nhân gầm lên một tiếng, thực hiện một bước trượt dài và vung nắm đấm bằng tay trái đánh vào huyệt thái dương của Vương tiểu thư.
Biết rõ sức mạnh của nam nhân lớn như thế nào, nữ nhân bèn liều mạng!
Nàng nhanh chóng thực hiện động tác nhào lộn, mặc dù chiếc váy nàng đang mặc làm cho động tác có chút thiếu trang nhã và xấu xí, nhưng so với sinh mạng, điều này chẳng là gì.
Lần này nam nhân mặc đồ rằn ri không đuổi theo Vương tiểu thư nữa, mà dừng lại chậm rãi nói: "Ngươi học được kỹ thuật chiến đấu của Israel? Nhưng ngươi không phải là đối thủ của ta, giết chết ngươi đối với ta chẳng có ý nghĩa gì." Nam nhân nhìn nữ hài như con mèo đang xù lông, cười lớn: "Ta muốn gặp Vương Hi Phượng, chúng ta ngồi xuống nói chuyện chút."
Nữ nhân nhìn thẳng vào nam nhân ở trước mặt nói ra từng chữ từng chữ một: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Đỗ Cửu."
Nam nhân mỉm cười đáp: "Đỗ Cửu của Cẩm Tú.'...
"Chọn một nơi như thế này để bàn chuyện, rõ ràng bàn được thì không sao, bàn không được chắc sẽ bị giết."
Lão pháp sư mới ra khỏi ngục giam Đề Lam Kiều có con mắt tinh tường nhìn thấu thiên hạ.
Mặc dù Vương Hi Phượng không to lớn khỏe mạnh như Đỗ Cửu, nhưng khí thế của lão nhân sáu mươi tuổi này không thua kém đối phương bao nhiêu.
"Mọi người đều cho rằng trụ chống trời của Giá Thế Đường là tứ đại mỹ nhân, nhưng Nam ca lại nói tất cả đều bị mù, không nhìn ra ai mới là nhân tài thực sự."
Đỗ Cửu không phủ nhận lời nhận xét của Vương Hi Phượng, mà rất nghiêm túc nói: "Tô tổng vẫn hay nói kinh tế mới là nên móng của mọi thứ. Giá Thế Đường thăng trầm nhiều năm như vậy, Hi Phượng tỷ ngươi chiếm tám phần công lao. Suy cho cùng nếu không có một hệ thống tài chính an toàn và hiệu quả, thì không có bất cứ tổ chức nào tồn tại được lâu dài."
"Tô tổng đánh giá ngươi bằng bốn chữ”"
“Tài năng phi thường."
"Mọi người lăn lộn bên ngoài cũng chỉ vì tiền mà liều mạng. Cũng chỉ có tiền mới khiến kẻ khác trung thành bán mạng."
Lời khen đến từ Tô Bình Nam tiếng tăm lừng lẫy khiến Vương Hi Phượng lộ vẻ mặt tự hào, nhưng giọng điệu lại rất khiêm tốn: "Ta không biết đánh đấm, nhưng bốn chữ công bằng an toàn này thì ta có thể làm được." "Chúng ta đã điều tra rất rõ về ngươi."
Đỗ Cửu gật đầu: "Ngươi đã ngồi tù sáu năm trong Đề Lam Kiều, nhưng Giá Thế Đường vẫn giữ biệt danh và vị trí cho ngươi, việc này thể hiện sự tôn trọng đối với ngươi, nhưng ngươi cũng đã tận tâm làm việc cho Giá Thế Đường bốn mươi năm, coi như đã trả hết nợ."
Vương Hi Phượng không nói gì, chỉ châm một điếu thuốc lặng lẽ nhìn Đỗ Cửu, trong khi đó Vương tiểu thư và tài xế rất hiểu chuyện đứng cách xa khoảng mười mát.
"Hãy đưa ra điều kiện trước, sau đó tiếp tục thương lượng."
Đỗ Cửu tiếp tục nói: "Trong nhiều năm như vậy, tài chính của Giá Thế Đường không thể không có vấn đề gì. Nếu ngươi đồng ý giao ra bản tài chính thật và hợp tác trong cuộc điều tra của chính quyền, thì Cẩm Tú chúng ta đảm bảo ngươi sẽ an toàn rời khỏi Hạ quốc, hơn nữa còn tặng cho ngươi một nhà máy rượu vang ở Pháp, cùng với một thân phận mới."
"Nghe nói ngươi rất thích cuộc sống an nhàn trong trang viên, hơn nữa chúng ta hứa sẽ ký hợp đồng mua hàng của nhà máy rượu trong hai mươi năm."
"Nghe nói ngươi có ba người con, gia tài này không chỉ có thể giúp ngươi trở thành người nổi tiếng ở vùng Burgundy, mà với tài năng của ngươi, không đến mười năm gia tộc của ngươi sẽ thực sự thịnh vượng lâu dài. Nếu ngươi không đồng ý rút lui khỏi giang hồ, thì vẫn là những điều kiện đó, chúng ta sẽ để ngươi giữ một chức vụ cao ở ngân hàng nước ngoài của Cẩm Tú với mức lương hai triệu một năm."
"Chúng ta đang muốn thu hút nhân tài."
Tại thời điểm này, Đỗ Cửu vẫn giữ sự tôn trọng đối với Vương Hi Phượng.