Chương 2731:
Chương 2731:Chương 2731:
Cùng lúc đó, Tô Bình Nam nói với Lục Viễn: "Ta đã đánh giá thấp tên Liễu Tiên Khai này, vì vậy phải bẻ gấy phe cánh của Chiêu Quân trước khi Bạch Tướng Nhân và Trương Ức Khổ kịp phản ứng."
"Nhiếp Bảo Bảo lần đầu làm việc, ngươi hãy đến giúp một tay."
Tô Bình Nam viết tên và số điện thoại của vài người lên một trang giấy rồi đặt trước mặt Lục Viễn.
"Hai năm qua quỹ Hồng Mông kiếm được lợi nhuận rất tốt, cái chúng ta cần trong lần này là tốc độ."
Tô Bình Nam mỉm cười như đang nói về một việc nhỏ: "Ân tình của đám người này đã đến lúc cần bọn hắn hoàn trả. Vậy nên không ngại làm chuyện lớn một chút."
"Liễu Tiên Khai và Tây Môn mua một mảnh đất ở Thượng Hải định xây dựng một trung tâm mua sắm lớn nhất châu Á, cắt đứt dòng tiền của bọn hắn."
Nam nhân hiện lên ánh mắt khinh bỉ: "Một tòa nhà cao tâng mọc lên từ mặt đất, rút nên móng của nó, đập gãy xương sống của nó. Dưới áp lực như vậy, ta muốn xem Liễu Tiên Khai lựa chọn như thế nào...
Trong thời đại này, đường cao tốc từ Liên thành đến Cáp thành không bị giới hạn tốc độ.
Trên mặt đường nhựa, một chiếc Mercedes-Benz S550 màu đen đang phóng như bay, tốc độ của nó đủ khiến chủ của những chiếc xe hơi hạng sang sau này phải ghen tị vì bị giới hạn ở tốc độ 120 km/h..
"Ngươi vội vàng đưa ta đến Cáp thành như vậy để làm gì?"
Nam nhân ngôi ở ghế sau xe có đôi mắt một mí, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn.
"Bảo Thoa tỷ đã chết, hiện tại Vương Hữu Thành dùng thế lực của gia tộc Bồi Đức Lí ngăn cản thi thể trở về đại lục. Trước mắt thi thể không thể quay về nhưng công ty vẫn phải hoạt động."
Ngồi trên ghế phụ của chiếc xe Mercedes-Benz này là một nữ nhân mặc trang phục công sở nói bằng giọng Tứ Xuyên: "Hiện tại có rất nhiều công việc cần đến Vương tỷ ngươi giải quyết, như vậy các công ty do Bảo Thoa tỷ quản lý mới có thể tiếp tục hoạt động."
"Nghe nói hung thủ là Bạch Tướng Nhân, hòng kích động một cuộc chiến khốc liệt giữa chúng ta cùng tập đoàn Cẩm Tú. Ta chưa từng tham dự vào những việc này, ngươi đã nhận được tin tức gì?”
Vương Hi Phượng là một lão pháp sư nổi tiếng tại Thượng Hải, hầu như toàn bộ tài chính của Giá Thế Đường đều nằm trong tay nam nhân gần sáu mươi tuổi này. Điều này cũng dẫn đến một thực tế là đến cả tứ đại mỹ nhân khi gặp lão nhân thường ngày trồng hoa nuôi chim này cũng phải cung kính gọi một tiếng Hi Phượng tỷ.
Ra ngoài lăn lộn đều cầu tài phú.
Vậy nên móng là ai?
Là người phụ trách tài chính chung của Giá Thế Đường, Vương Hi Phượng mới là nên móng của tổ chức có tuổi đời hàng thế kỷ này.
Vào thời điểm rất nhiều đại ca xã hội và người giang hồ tại Hạ quốc vẫn dựa vào bạo lực để kiếm tiền, số tiên kiếm được ngoài việc dùng cho ăn chơi trụy lạc ra, chỗ còn lại đầu để dưới gầm giường cho bụi bám; thì Giá Thế Đường sớm đã hoạt động như một công ty, hơn nữa các công ty con có vốn cổ phần phức tạp, cho phép dòng tiên dễ dàng chảy đến bất cứ nơi nào cần thiết.
"A thúc, Liễu Tiên Khai muốn bàn bạc với Trương Ức Khổ, mời ngươi đứng ra làm trung gian."
Nữ nhân ngồi ở ghế phụ cung kính nói: "Bên kia Tây Môn đang đàm phán với Bạch Tướng Nhân." "Chống được giặc ngoài, trước hết phải ổn định nội bộ?"
Vương Hi Phượng còn chưa nói hết, chiếc Mercedes-Benz đột nhiên phanh gấp cắt ngang lời hắn đang muốn nói.
Chiếc xe dừng lại.
Phía trước xe có hai tảng đá khổng lồ nằm chắn ngang giữa đường, mà bên cạnh tảng đá, chiếc rìu trên tay của vài nam nhân mặc bộ đồ lao động tỏa ra ánh sáng sắc lạnh chói lóa dưới ánh mặt trời.
"Đám côn đồ chặn đầu xe lên cả đường cao tốc rồi sao?"
Vương Hi Phượng đẩy cặp kính mắt, nói với nữ nhân ngồi bên ghế phụ: "Làm nhanh đi, đừng lãng phí thời gian."
"Được."
Nữ nhân gật đầu, mở ngăn đựng đồ ở trước mặt, lấy một chiếc cờ lê rồi bước ra khỏi xe.......
"Trong 5 năm nữa, ngươi sẽ là ta, còn ta sẽ rời khỏi đất nước này."
"Ăn cơm giang hồ, ngoài biết mưu tính ra, nữ hài còn phải giỏi đánh đấm."
Đây là những lời Vương Hi Phượng đã nói với Vương tiểu thư - đồ đệ cũng là trợ lý hiện tại của mình. ...
"Dạo này hơi khó khăn, kiếm chút tiên tiêu."
Nhìn thấy nữ nhân bước xuống xe, tên cầm đầu tỏ ra khinh thường, thậm chí còn nhìn đôi tất đen trên chân nữ nhân rồi huýt sáo thật lớn.
"Chỉ dựa vào ba cái rìu?"
Ánh mắt Vương tiểu thư nhìn vào lưỡi rìu sắc bén, vết nứt to bằng hạt gạo đã âm thầm nói nên những gì nó từng trải qua.
"Không kiếm được súng sao?" Ánh mắt nam nhân cũng dán chặt vào chiếc cờ lê trong tay nữ hài, khóe miệng nhếch lên lộ ra vẻ kiêu ngạo: "Nhưng đủ đối phó với chiếc cờ lê trên tay ngươi..."
Hắn còn chưa nói hết câu.
"Bộp!"
Rất nhanh, nữ nhân nghiêng người tiến sát lại gần tên cầm đầu, chiếc cờ lê trong tay nàng như tia chớp đập mạnh vào thái dương của đối phương.
Cùng với tiếng cờ lê giáng xuống, tên cầm đầu ngã xuống.
Động tác của nữ nhân cực kỳ nhanh.
Thậm chí nam nhân còn không kịp vung chiếc rìu trong tay lên, toàn thân đã ngã xuống đất nôn ra máu, co giật không ngừng.
"Di chuyển tảng đá, rồi mang theo tên này biến đi."
Vương tiểu thư chậm rãi lau chiếc cờ lê dính máu lên áo của nam nhân co giật trên mặt đất, sau đó ngẩng đầu nhìn hai nam nhân còn lại đang sợ hãi, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh.
Trong hoàn cảnh này, vẻ bình tĩnh của nữ nhân có chút quỷ dị.
Hai nam nhân nhìn nhau, ánh mắt đảo qua chiếc xe Mercedes-Benz màu đen, sau đó buông rìu xuống quay người bỏ chạy.
"Một lũ ô hợp."
Cảnh tượng trước mắt khiến Vương tiểu thư có chút bối rối, sau đó nữ nhân thở dài lắc đầu.
Nhưng giây tiếp theo, cơ thể vừa mới thả lỏng của nữ nhân lại căng cứng.
Không biết từ lúc nào, bên đường xuất hiện một nam nhân mặc quân phục rằn ri miệng ngậm điếu thuốc, mà vẻ mặt sắc lạnh cùng với cơ bắp trên cánh tay hắn khiến Vương tiểu thư ngửi thấy mùi nguy hiểm.
"Một số kẻ đúng là vô dụng mặc dù bọn hắn ăn cơm giang hồ." Nam nhân mặc bộ rằn ri dùng tay trái nhẹ nhàng đẩy người nhảy qua lan can đường cao tốc như một con báo.