Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2728 - Chương 2730:

Chương 2730: Chương 2730:Chương 2730:

"Đuổi sói ăn thịt hổ, ta biết rất rõ suy nghĩ thực sự của Tiểu Hồng Bào khi bảo ngươi đến đây."

Liễu Tiên Khai trầm mặc hồi lâu, sau đó chậm rãi nhưng rất kiên định lắc đầu.

"Ngươi có biết tại sao ta có thể ngồi lên vị trí Chiêu Quân không?"

Liễu Tiên Khai chậm rãi nói.

Nhiếp Bảo Bảo lắc đầu.

"Thứ nhất, con người ta thực ra rất ngu ngốc, ta không thể vứt bỏ lòng trung thành và đạo đức. Đây là nguyên nhân quan trọng khiến người tiền nhiệm hết lòng ủng hộ ta."

"Thứ hai, trước khi nhậm chức, ta đã hứa với sư phụ rằng sẽ không bao giờ phản bội Giá Thế Đường."

Ánh mắt Liễu Tiên Khai sắc bén: "Nếu ta mở cửa cho Cẩm Tú vào, trong thời gian ngắn sẽ nhận được rất nhiều lợi ích, nhưng ba chữ Giá Thế Đường sẽ biến mất, bởi vì ta biết nếu như Giá Thế Đường không đoàn kết, thì chắc chắn sẽ thua."

"Tiểu Hồng Bào hung ác tàn bạo quả thực rất lợi hại, nhưng hắn đã đánh giá thấp Liễu Tiên Khai ta. Ngươi hãy chuyển lời đến Tô Bình Nam, Liễu Tiên Khai ta muốn xem con dao của Cẩm Tú rốt cuộc sắc bén đến mức nào.

Liễu Tiên Khai xua tay: "Mời Nhiếp tiểu thư, ta không tiễn."

"Được."

Nhiếp Bảo Bảo không giấu được sự ngạc nhiên.

Trước khi đến, tập đoàn Cẩm Tú đã tiến hành suy luận từ rất nhiều khía cạnh khác nhau, kết luận được đưa ra đều là Liễu Tiên Khai sẽ chọn hợp tác vì lợi ích của bản thân. Vì vậy nữ nhân không thể ngờ một kẻ mà nàng cho là không từ thủ đoạn lại trung thành như vậy!

"Ta tôn trọng sự lựa chọn của ngươi, nhưng suy nghĩ của ngươi đã lỗi thời, giang hồ bây giờ đã không còn như xưa."

Nữ nhân gật đầu cúi chào Liễu Tiên Khai như cách đây vài năm.

"Ông chủ Liễu, cái cúi đầu này chỉ biểu thị lòng cảm ơn của cá nhân ta vì ngươi đã từng chiếu cố ta."

Đối mặt với cái cúi đầu của Nhiếp Bảo Bảo, Liễu Tiên Khai mỉm cười chậm rãi châm điếu thuốc.

"Ta từng giúp ngươi một lần, nhưng ta không dám nhận, dù sao ta đã nhìn nhầm ngươi."

Ba phút sau, Nhiếp Bảo Bảo đi ra khỏi tòa nhà, bấm số gọi cho Tô Bình Nam.

Sau khi nghe Nhiếp Bảo Bảo báo cáo về cuộc gặp mặt, Tô Bình Nam chỉ nói hai từ ở trong điện thoại.

"Làm việc.....

"Liễu ca, tại sao lại từ chối?"

Sau khi Nhiếp Bảo Bảo rời đi, cánh cửa phòng bên cạnh bị đẩy ra, Tần Khả Khanh vẻ mặt sững sờ.

"Ta cảm thấy nếu hợp tác, chúng ta sẽ nhận được nhiều lợi ích."

Tần Khả Khanh đã nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện giữa Liễu Tiên Khai và Nhiếp Bảo Bảo, rõ ràng là hắn không đồng ý với lựa chọn của Liễu Tiên Khai, nhưng với cấp bậc thấp hơn hắn không thể phản bác, nên chỉ có thể dùng một câu hỏi để bày tỏ thái độ của mình.

"Uống rượu độc giải khát."

Liễu Tiên Khai nhìn Tân Khả Khanh, lắc đầu: "So với Bảo Thoa, ngươi thực sự không biết nhìn xa, điêu này cần phải thay đổi." Tần Khả Khanh cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia hung ác.

"Là huynh đệ nên ta mới nói thẳng như vậy."

Liễu Tiên Khai không nhìn thấy ánh mắt của Tần Khả Khanh, tiếp tục lẩm bẩm: "Kẻ bị thiệt chắc chắn sẽ là chúng ta. Ta đã nghiên cứu rất rõ vê Tô Bình Nam, ngươi có biết ta nhìn nhận hắn là người thế nào không?"

"Là người như thế nào?"

Tần Khả Khanh ngẩng đầu lên, trở lại vẻ mặt cung kính thường ngày.

"Một cỗ máy máu lạnh, không có sở thích, thậm chí còn không có điểm yếu. Bề ngoài trông có vẻ thận trọng lạnh lùng nhưng trong lòng lại rất kiêu ngạo."

Vẻ mặt của Liễu Tiên Khai rất nghiêm túc: "Tô Bình Nam thậm chí còn không được coi là dân giang hồ, ta không thể hiểu được hắn đang nghĩ gì. Nhưng xét theo phong cách của Cẩm Tú, nếu chúng ta hợp tác với bọn hắn, trong vòng một vài năm chúng ta có thể kiếm được lợi nhuận cực lớn."

"Nhưng khi Bạch Tướng Nhân và Giá Thế Đường hoàn toàn bị nuốt chửng, mục tiêu tiếp theo của tập đoàn Cẩm Tú chắc chắn sẽ là chúng ta!"

"Đừng nghi ngờ phán đoán của ta, bởi vì Tô Bình Nam đã làm là làm đến cùng! Tham vọng độc chiếm của Cẩm Tú quá mạnh, trừ khi chúng ta thực sự làm chó, nếu không chúng ta sẽ bị con hổ lớn này ăn thịt, đến xương cũng chẳng còn."

Liễu Tiên Khai thở dài: "Thật không ngờ trong tình hình Hạ quốc hiện tại, trên giang hồ lại có một nhân vật như Tiểu Hồng Bào."

Tần Khả Khánh nhìn Liễu Tiên Khai đang thao thao bất tuyệt, như nhìn thấy Chiêu Quân đại nhân ở đỉnh cao quyên lực mười năm về trước!

Nếu không nghĩ cho đại cục, nếu không phải lúc đó đám lão nhân dùng quy định trấn áp Liễu Tiên Khai, thì dù cho Tây Thi Trương Ức Khổ có lý do danh chính ngôn thuận đến đâu, vị trí thủ lĩnh của Giá Thế Đường chắc chắn không đến lượt hắn. Có thể nói cho đến hiện tại Liễu Tiên Khai vẫn bị Tây Thi đè ép không phải vì thua về thủ đoạn hay thực lực.

Hắn thua là vì bốn chữ.

Đại cục làm trọng.

"Tô Bình Nam khó đối phó như vậy, chúng ta từ chối hắn thì sau này phải làm sao?"

Tần Khả Khanh hiểu rằng nước đi này không thể thu lại được, sau khi biết cuộc đàm phán giữa hai bên đã đổ vỡ, điều duy nhất cần làm bây giờ là phải ứng phó ngay lập tức, nếu không một khi thế lực khổng lồ của Cẩm Tú phát động tấn công, thì chắc chắn sẽ phải chịu tổn thất nặng nề!

"Ta sẽ bảo Tây Môn đi tìm Trần Lưu Ly nói chuyện. Về phần Trương Ức Khổ, ta sẽ đích thân đến bàn bạc với hắn."

Liễu Tiên Khai thấp giọng: "Không phải hắn vẫn luôn muốn tham gia vào việc kinh doanh ở bến tàu sao, ta sẽ nhường một bước, hiện tại chỉ hy vọng đám người này có thể nhìn ra bản chất thực sự của con rắn độc Cẩm Tú, chứ không giống như một con lợn ngáng chân ta."

"Chúng ta có cơ hội chiến thắng không?”

Tần Khả Khanh vẫn luôn khâm phục cái nhìn đại cục của Liễu Tiên Khai, hắn cau mày hỏi.

"Nơi này là Hạ quốc, không ai có thể thỏa mái ra tay."

Liễu Tiên Khai đưa ra câu trả lời của mình: "Nếu chúng ta đoàn kết, chúng ta sẽ thắng trận này."

"Điều quan trọng nhất lúc này là thời gian..."

"Ra tay phải nhanh."
Bình Luận (0)
Comment